Ăn Mày Tu Tiên

Chương 274: Đi thôi




Theo kế hoạch, Hựu Quán vào Tần phủ, hát cho Tân Phượng Uyển nghe. Sau đó tạo ra một cuộc gặp gỡ lãng mạn trong hoa viên để chiếm được trái tim mỹ nhân bằng lối cư xử dịu dàng, ân cần và khuôn mặt đẹp trai này.
Sau đó, y sẽ ly gián quan hệ giữa Tân Phượng Uyển với Tiêu Lâm và xúi giục nàng giết Tiêu Lâm.
Sở dĩ Hựu Khoan không thể trực tiếp giết Tiêu Lâm là vì Bạch Khởi, Mông Ngạo quá mạnh, Tiêu Lâm còn có Dịch Quy chống lưng. Ngay cả Thi Si Võ Si cũng chết ở Tần phủ, cho nên Hựu Khoan cũng không dám ra tay một cách đường đột như vậy.
Y thầm nghĩ, thật là một kế hoạch hoàn hảo.
Nhưng Hựu Khoan không ngờ Tiêu Lâm lại để ý đến một kép hát nhỏ, thậm chí cảnh giác đến vậy.
Tiêu Lâm không cho Hựu Khoan cơ hội đến gần mình mà trực tiếp kéo Hựu Khoan đến bên cạnh mình, vươn cổ ra và hét lên: Tới giết ta đi!
Trước đây Hựu Khoan từng nghe Ngụy Thanh nói Tiêu Lâm là kẻ không bình thường.
Nhưng y không ngờ hăn lại bất thường đến vậy!
Hựu Khoan có chút xấu hổ: "Tiêu đại nhân bảo ta đi theo ngài, vậy ngài muốn †a làm gì?”

"Ta đã có hộ vệ, vậy ngươi hãy làm thư đồng cho ta".
"Tiêu đại nhân, nghề nghiệp của ta là kép hát", Hựu Khoan có lòng nhắc nhở hắn. Tựa hồ để y trở thành thư đồng là một sự sỉ nhục đối với địa vị minh tinh kiêm ca sĩ cổ đại của y.
Nghề nghiệp à?
Tiêu Lâm cũng không ngờ Hựu Khoan lại có đạo đức nghề nghiệp như vậy.
"Vậy ngươi có thể diễn Tôn Ngộ Không được không?”
Tiêu Lâm hai mắt sáng lên, quần chúng thích nhất là những nhân vật thú vị và có lý tưởng như vậy. Tôn Ngộ Không là nhân vật được mọi thế hệ, mọi lứa tuổi yêu thích. Diễn vở này ở tửu lâu là quá hoàn hảo.
Trên mặt Hựu Khoan đầy vẻ khó hiểu: "Không biết, Tôn Ngộ Không là ai?"
"Chỉ là một con khỉ thôi, lát nữa ta sẽ viết kịch bản, ngươi chỉ cần diễn thôi".
Oác?
Oác?
Oác?
Một con khỉ?
Hựu Khoan là mỹ nam đẹp trai nhất Đại Ngụy, thế mà Tiêu Lâm bảo y đóng vai khỉ gãi đầu ngoáy đuôi sao?
Hựu Khoan cau mày, rất không hài lòng. Tiêu Lâm vỗ võ vai y: "Yên tâm, ta cam đoan ngươi sẽ ngày càng nổi!"
Nổi? Giờ Hựu Khoan chưa đủ nổi à?

"Ta sẽ dựng một sân khấu cho ngươi trong tửu lâu của ta. Sân khấu phải thật sang trọng! Cao cấp! Sân khấu thuộc về ngươi! Để ngươi trở thành kép hát số một Đại Ngụy!"
Thân thể Hựu Khoan run rẩy. Y là một kép hát, với thân phận và địa vị thấp kém, y chưa bao giờ lọt vào mắt xanh của những kẻ có quyền lực. Tuy giới quý tộc thích xem kịch nhưng chưa bao giờ cho kép hát đứng trên một sân khấu đàng hoàng, còn coi thường kép hát đến tận xương tủy.
Hiện tại Tiêu Lâm lại muốn dựng hẳn cho y một sân khấu lộng lẫy? Lại còn có định viết kịch bản cho y diễn?
"Ta tới giết ngài”, Hựu Khoan lạnh lùng nói, lông mày nhíu lại. "Ngươi không giết được ta đâu".
Sự quyết tâm và tự tin của Tiêu Lâm vượt xa tưởng tượng của Hựu Khoan. Hựu Khoan thực sự có chút tức giận, sao Tiêu Lâm lại coi thường y như vậy!
"Giết ngài quả thực rất khó, nhưng không phải là không thể. Bạch Khởi và Mông Ngạo không phải lúc nào cũng có thể theo sát ngài, Dịch Quy cũng không phải lúc nào cũng có thể giải quyết phiền phức của ngài...
"Không phải vì bọn họ mà ngươi không thể giết được ta. Mỗi lần ta đều có thể hoá nguy thành an, đều là bởi vì..."
Hựu Khoan không hiểu Tiêu Lâm nói gì.
"Đó là bởi vì ta..., Tiêu Lâm ghé sát vào tai Hựu Khoan, dùng tông giọng trầm thấp thần bí nói: "Nam chính, ta có hào quang nhân vật chính hiểu chưa hả?”
Hựu Khoan ngơ ngác, ngạc nhiên, như hiểu mà cũng không hiểu.

"Ta cũng giống như nhân vật nam chính trong vở kịch của ngươi, là người duy nhất được tác giả sủng ái. Tuy số mệnh không tốt nhưng ta nhất định sẽ không chết. Ngươi có hiểu điều này không?"
Tiêu Lâm nói theo cách này thì có lẽ Hựu Khoan có thể hiểu được, Tiêu Lâm đang khuyên y đừng lãng phí sức lực mà hãy diễn thật tốt Tôn Ngộ Không là được rồi.
"Nhưng......"
"Đi thôi, ta dẫn ngươi đi xem tửu lâu của chúng tai"
Tiêu Lâm khí thế sải bước về phía trước, đắm chìm trong sự thống trị và tự tin của anh hùng.
"Á!"
Một giây tiếp theo, Tiêu Lâm vốn đang không nhìn đường đột nhiên thấy chân mình đạp vào không khí, lộn nhào một cái!
Hắn phủ phục trên mặt đất như một chú cún, miệng đầy đất, chồm hỗm như con ếch đang bò trước một đôi chân.
Một đôi mắt nhìn thẳng vào hẳn, như thể kẻ này đã đưa ra một quyết định quan trọng và chuẩn bị hành động ngay bây giờ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.