Ăn Mày Tu Tiên

Chương 264: Em trai




Người tu tiên còn có thể làm cho đồ vật bay lên sao?
Sau khi bình tĩnh lại, cô ấy nhìn thấy em trai mình đang cầm một chiếc bát nhỏ vui vẻ uống canh gà.
Vương Tâm Như mím môi, nhịn không được lên tiếng hỏi.
“Em trai?”
Tiểu Kha đặt bát xuống, vẻ mặt tò mò.
"Em... có thể làm cho mọi thứ bay lên sao?"
Sau khi suy nghĩ một lúc, cậu bé nhìn chị gái rồi gật đầu.
Khi cậu còn là Luyện Khí hậu kỳ, cậu đã có thể lấy đồ vật từ xa.
Vương Tâm Như nhận được đáp án há to miệng, trong lòng thâm nghĩ. Người tu tiên đều lợi hại như vậy sao?
Vậy sau này em trai có thể thật sự thành thần tiên không?
Khựng lại một lúc, cô ấy nhắc nhở em trai mình.
“Tiểu Kha, đừng vội uống.”
“Món canh gà này không rõ nguồn gốc, cũng không biết có thể uống được hay không."

“Chị đi hỏi tổ chương trình đã...”
Cô ấy lấy di động ra đang chuẩn bị gọi điện thoại, lại bị em trai lên tiếng chặn lại.
“Chị à, đây là do anh Giang Nam đưa tới.” “Chị có muốn nếm thử không?”
Bàn tay ngọc của Vương Tâm Như cứng đờ trên không trung, trong mắt tràn đầy hoang mang.
Chú ý tới vẻ mặt của chị gái, cậu bé đáng yêu nhỏ giọng giải thích. “Hôm nay em thấy anh Giang Nam, anh ấy cũng đi theo.”
“Canh gà này là do anh ấy đưa tới.”
Một loạt thông tin khiến Vương Tâm Như rơi vào trầm tư.
Cô ấy biết Giang Nam là người của chị hai, chắc là chị hai phái tới chăm sóc em trai.
Đêm khuya thế này mà đưa canh gà tới, có lẽ là sợ em trai đói bụng. Sau khi biết rõ nguyên do, khóe miệng cô ấy nhếch lên nụ cười nhẹ. Xem ra chị hai vẫn luôn để ý tới em trai.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Kha đã uống sạch cả bát canh gà.
Vương Tâm Như lục lọi đồ ngủ trong vali.
Cô ấy xoay người thay một cái áo ngủ thỏ con thuần trắng, tiếp theo cô ấy lại mặc áo ngủ gấu con màu nâu cho em trai.

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, hai người thoải mái nằm xuống giường. Tiểu Kha bĩu môi, nhẹ nhàng thở dài.
Hôm nay ngủ với chị năm, lại không thể yên tâm tu luyện được. Vương Tâm Như tắt đèn, vui vẻ ôm em trai.
Mùi sữa đặc trưng trên người Tiểu Kha quanh quẩn ở cánh mũi cô ấy, làm cho cô ấy có chút say mê.
Không lâu sau, Vương Tâm Như đã chìm vào giấc ngủ sâu, còn Tiểu Kha cũng sớm ngủ say trong vòng tay của chị gái.
Đêm nay trời cực kỳ lạnh. Nửa đêm, một chiếc Rolls Royce Phantom đi vào ngôi làng nhỏ trên núi. Xe đến nhà nghỉ, hai vệ sĩ và Vương Anh đi xuống xe.
Vương Anh cố ý khoác áo khoác màu đen, một chiếc quần dài phối hợp với cao gót màu đen làm nổi bật tư thế oai hùng hiên ngang.
Ba người Giang Nam dường như đã chờ ở đây từ lâu, vừa nhìn thấy tướng. n, bọn họ lập tức đi lên phía trước nghênh đón.
“Tướng quân!” Ba người họ nghiêm chỉnh thực hiện động tác chào quân đội.
Vương Anh liếc nhìn ba người, khế gật đầu, sau đó sải bước đi vào nhà nghỉ dân.
Thuê phòng xong, cô ấy xoay người chỉ thị cho Giang Nam.
“Cậu chờ ở đây trước, chờ đón người nhà của tôi.”
“Vâng!”
Vương Anh thu hồi ánh mắt, một mình đi lên phòng trên lầu hai. Giang Nam dẫn hai người tiếp tục chờ ở cửa.
Ánh trăng chiếu xuống, phản chiếu bóng dáng mờ ảo của ba người.
Một giờ trôi qua, một chiếc Audi A6 từ xa lao tới.
Từ biển số xe có thể nhìn ra, đây nhất định là một vị nhân vật lớn nào đó đến từ quân khu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.