Ăn Mày Tu Tiên

Chương 228: Trước tòa nhà




Đợi ông cụ đứng vững rồi, ba người đồng loạt nhìn về phía người áo trắng đứng ở đăng xa.
Ông lão đứng giữa ba người giật mình, ai có thể tung ra đòn vừa rồi?
“Sóng linh lực Luyện Khí hậu kỳ, võ đạo tông sư ư?”
Tiểu Kha lẩm bẩm liếc nhìn ba người.
Bọn họ đều mặc áo trắng, tóc bạc trắng.
Mặc dù da mặt già nua nhưng sắc mặt hồng hào, cực kỳ khỏe mạnh.
Ba người chắp hai tay sau lưng, nhanh chóng nhảy lên nóc biệt thự.
Mũi chân nhún nhẹ một cái, thân hình nhẹ nhàng di chuyển qua các nóc nhà.
Ở một bên khác, hơn mười vị tông sư nghe tin chạy tới, nhanh chóng bao vậy Tiểu Kha vòng trong vòng ngoài.
Vương Linh Vi được một tông sư đưa đi khỏi đây. Nhân viên và người giúp việc ở xung quanh đây được sơ tán khẩn cấp.
Đợi ba người tới trước mặt Tiểu Kha, tất cả đều sững sờ.

Bọn họ vốn cho rằng kẻ địch là người cùng thế hệ với mình, không ngờ thanh niên mặc áo trắng trước mặt lại trẻ như vậy.
Vị tông sư võ đạo đứng đầu tiến lên một bước, hỏi:
“Các hạ là ai, tại sao lại muốn ra tay với nhà họ Vương tôi?”
Tiểu Kha trả lời hết sức nghiêm túc.
“Tôi đến đánh gia chủ nhà họ Vương vì người này ức hiếp người nhà của tôi.”
Câu này làm ông ta không khỏi ngờ vực, nhà ông ta chọc phải vị cường giả này khi nào?
Chẳng lẽ là đám con cháu phạm lỗi ở bên ngoài, chọc giận người thanh niên thần bí này?
Vị võ đạo tông sư kia thoáng im lặng rồi lại hỏi: “Không biết ngài định làm thế nào?”
Tiểu Kha lộ vẻ trầm tư, hôm nay cậu đến chỉ vì muốn dạy cho bọn họ một bài học.
Nếu đánh nhau thì có thể sẽ chết người, cậu chưa thấy đã đến mức phải giết người.
Nghĩ vậy, cậu mỉm cười:
“Thế này nhé, tôi ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, ông phải cho tôi chút tiền bồi dưỡng.”
Ánh mắt của hai vị tông sư võ đạo còn lại lạnh giá. Chạy đến nhà họ Vương ra oai lại còn dám đòi tiền bồi dưỡng? Nghe thử xem đây mà là tiếng người hay sao?
Hai người họ điều động chân khí chuẩn bị động thủ nhưng bị ông lão đứng đằng trước ngăn lại.
“Cậu muốn gì thì cứ việc nói ra để tôi xem thử xem có thể cho được không.” Nghe vậy, Tiểu Kha bắt đầu nghĩ xem mình nên đòi thứ gì.
Tiền? Nhà cậu có rồi, cậu không thiếu tiền.
Xe? Nhà cậu cũng có rồi, hơn nữa cậu còn chưa 18, chưa được lái xe.
Bỗng nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu, cậu nói với ông lão kia:

“Vậy ông đóng gói cho tôi 100 suất... Gà rán.”
“Hả?”
Mọi người nghe vậy cạn lời.
Tiểu Kha thấy sắc mặt mọi người như vậy, trộm nghĩ không lẽ mình đòi ít quá?
“Vậy thì đóng gói thêm 100 chai... coca, coca của hàng Pepsi nhé, tôi không uống CocaCola.”
“Hả?”
Mọi người lại được thêm một phen cạn lời nữa, lão già đứng đầu giật giật khóe môi, sai bảo những người khác:
“Đi chuẩn bị theo yêu cầu của cậu ấy đi!”
Chẳng bao lâu sau, Tiểu Kha vui vẻ đeo một balo to đựng đầy gà rán và coca rời khỏi nhà họ Vương.
Vừa dạy được cho bọn họ một bài học lại còn tiện thể kiếm được nhiều đồ ngon như vậy, cậu làm quá chuẩn!
'Thấy thanh niên mặc áo trắng bình an không chút sứt mẻ đi ra ngoài, sáu tên gác cổng như thể nhìn thấy ma.
Tiểu Kha đi vào một con ngõ không có người, cất coca và gà rán vào nhẫn trữ vật.
Cậu gọi Kim Ô ra, ngự kiếm bay lên trời, nhanh chóng biến mất ở cuối chân trời.

Trước tòa nhà đổ sập của nhà họ Vương.
Hai vị võ đạo tông sư nhìn chằm chằm ông lão áo trắng còn lại, sắc mặt u ám.
Phát hiện ra thái độ của họ, ông lão thở dài:
“Này ông bạn già, tôi biết hai người nghĩ gì nhưng chúng ta bắt buộc phải nhượng bộ.”
“Có thể đánh sập một ngôi nhà cao sáu tầng ở khoảng cách 1000m, tôi cũng phải chịu thua.”
“Nếu như đánh thật thì cho dù ba chúng ta có thể bắt được cậu ta, e là cả nhà họ Vương cũng đều sẽ bị liên lụy.”
Ông lão chắp hai tay sau lưng nhìn chân trời xa xa.
Đối phương cũng không đánh người vô tội bị thương, chắc chỉ là muốn xả giận mà thôi.”
“Cuối cùng, cậu ấy đưa ra điều kiện gà rán chính là để vẽ lối thoát cho đôi bên. “Người này rất có trí tuệ, không thể động vào.”
“Lát nữa đi hỏi xem gần đây có ai trong đám con cháu gây chuyện thị phi gì không.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.