Ăn Mày Tu Tiên

Chương 215: Ông là ai




Tiểu Hắc được Vương Nhạc Nhạc bế, nhe răng ra, nở nụ cười đắc ý. 'Tên khốn, đây chính là kết cục của kẻ chống lại anh chó đấy!
Phòng giam mở cửa, Vương Anh đi lại gần Bruce, nói chuyện với đối phương bằng tiếng E lưu loát.
“Ông là ai? Là dị năng giả thuộc chỉ nhánh nào?”
Mặc dù Bruce đã là kẻ tàn phế nhưng ông ta vẫn đáp trả hết sức ngông cuồng:
“Tướng quân Hoa Hạ, cô chọn chống lại nước E chúng tôi là một quyết định sai lầm."
Vương Anh đánh mắt ra hiệu với người nhà. Vương Tư Kỳ lập tức hiểu ý, đưa tay che mắt em trai lại. Vương Nhạc Nhạc cũng thuận tay che mắt Tiểu Hắc lại.
Tiểu Hắc: Tôi mà cũng không được nhìn hay sao? Tiểu Kha: Ngại quá, em có thần thức. Sau đó, Vương Anh rút súng lục ra, chỉ vào trán của Bruce, buông lời dọa nạt:
“Nếu ông nói ra một tin tình báo đáng giá để không giết ông thì tôi có thể sẽ cân nhắc tha cho ông.”

Lời nói lạnh như băng chui vào tai ông ta nhưng ông ta lại không nhịn được, cười phá lên:
“Người Hoa Hạ ngu xuẩn, Hoàng thất của các người rối loạn, bung bét, “Thần” của chúng tôi đã thức tỉnh rồi, hãy đợi đại quân của chúng tôi tới đi, ha ha hat”
“Tôi khuyên cô sớm ngày đầu hàng, có lẽ còn có đường sống, nếu không các người đều phải chôn cùng tôi!”
Vương Anh cất súng đi, đứng dậy, rời khỏi nhà tù. Cô ấy không muốn ra tay giết người ngay trước mặt em trai.
Vương Anh ra hiệu với người lính rồi dẫn đầu đoàn người rời khỏi địa lao.
Tiểu Kha lẩm bẩm: “Thần? Hoàng thất? Đó là gì?”
Dù sao đi nữa, những chuyện này cũng không liên quan tới cậu, cậu không cần phải quan tâm.
Khi nhìn thấy ánh nắng trở lại, Vương Tư Kỳ lạnh nhạt nói: “Tới lúc về nhà rồi, chắc mẹ đã chờ sốt ruột lắm rồi...” Nghe con gái nói vậy, Vương Nhạc Hạo cũng gật đầu, ông cũng rất nhớ vợ.
Vương Anh thoáng liếc nhìn em trai rồi lấy điện thoại di động ra thông báo mở cuộc họp các lãnh đạo cấp cao của quân khu.
Sau khi cô thông báo xong, cả nhà họ Vương được Vương Anh dẫn đầu, đi thẳng tới phòng họp của căn cứ.
Chẳng bao lâu sau, bốn mươi mấy người lục tục tập trung trong phòng họp, ai nấy đều nở nụ cười vui vẻ.
Tiểu Kha ngơ ngác nhìn đám đông, trong số này cũng có một vài gương mặt quen thuộc.

Chẳng hạn như bốn ông cụ, trong đó có một ông cụ còn bảo cậu gọi ông ấy là “Tiểu Hồ”.
Thấy mọi người đã tới đông đủ, Vương Nhạc Hạo và Vương Anh mỉm cười đi lên bục.
Trong lúc nói chuyện, Vương Anh không tiếc lời khen ngợi các lãnh đạo của quân khu, đồng thời cảm ơn sự giúp đỡ của hiệp hội võ giả.
Hơn mười vị tông sư đồng thời chắp tay cười nói:
“Tướng quân Vương Anh khách sáo rồi. Được cống hiến vì Hoa Hạ là vinh hạnh của chúng tôi...”
Phong Khiếu Thiên cũng mỉm cười, nói:
“Tướng quân không cần cảm ơn tôi, chỉ cần mời tôi tới nhà cô nhậu một bữa là được, ha ha ha.”
Cuối cùng, hơn mười vị tông sư rời đi trước, chuẩn bị đáp máy bay trở về.
Một trăm ngàn tướng sĩ Bắc Cảnh chỉ viện cho biên cương cũng được Vương Nhạc Hạo bố trí điều dần từng tốp về lại quân khu Bắc Cảnh.

Các y bác sĩ tới hỗ trợ thì về muộn hơn. Dù sao hiện tại các thương binh của quân khu còn đang chờ họ cứu chữa.
Kết thúc cuộc họp, Vương Anh vội đi xử lý các chuyện vụn vặt, chắc là tạm thời không thể dứt ra được.
Trước khi đi, cô ấy ngồi xổm xuống nói với em trai, bao giờ xong việc, cô ấy sẽ về nhà.
Nghe vậy, mặc dù không muốn nhưng Tiểu Kha vẫn gật đầu vâng dạ.
Sau khi Vương Anh đi khỏi đây, Phong Khiếu Thiên dẫn mấy người cười to đi lại chỗ người nhà họ Vương.
Ba cô con gái nhà họ Vương lịch sự chào họ, Tiểu Kha cũng bắt trước chào chú Phong.
Phong Khiếu Thiên mỉm cười, híp mắt ngồi xổm xuống quan sát Tiểu Kha, đưa cho cậu một món quà.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.