Ăn Mày Tu Tiên

Chương 212: Cậu bị phát hiện rồi sao




Lúc này trên giường bệnh, Tiểu Kha tái mét mặt mày, nuốt khan một ngụm nước bọt, thần sắc hốt hoảng nhìn chằm chằm chị gái.
Chẳng lẽ... Cậu bị phát hiện rồi sao? Tài nghệ diễn xuất của mình tệ vậy sao?
Cậu cũng muốn nói cho người nhà biết chuyện mình là tu tiên giả nhưng lại cảm thấy như vậy hơi đột ngột quá.
Tiểu Hắc đảo mắt, vụng trộm liếc nhìn cậu chủ nhỏ. Tiểu Hắc: Tôi có cần nói không?
Phát hiện ra ánh mắt của Tiểu Hắc, Tiểu Kha lập tức ra hiệu nó không được. gật đầu, một người một chó trao đổi với nhau bằng ánh mắt.
“Khụ khụ!”
Vương Tư Kỳ ho nhẹ hai tiếng, nhướng mày kề sát lại Tiểu Hắc, nói bằng giọng uy hiếp:
“Tiểu Hắc, trả lời đúng thì có thịt ăn, còn nếu dám lừa tao, khặc khặc...
Tiểu Hắc bị giơ lên không trung, cả người cứng đờ lại, sợ hãi nhìn về phía Vương Tư Kỳ.

Nó vội vàng động não, cuối cùng quả quyết lắc đầu.
So ra thì, nó sợ cậu chủ nhỏ đập phát chết luôn hơn...
Vương Tư Kỳ cười khẩy, kề sát vào tai nó dụ dỗ:
“Hai cái... Đùi gà.”
Tiểu Hắc lập tức dựng thẳng tai lên, điên cuồng gật đầu như chim gõ kiến. Tất cả mọi người đổ dồn sang nhìn Tiểu Kha, quan sát thật cẩn thận.
'Vương Anh cũng kinh ngạc nhìn về phía em trai, ngoại trừ ngoại hình xinh xẻo, đáng yêu ra, cậu bé cũng đâu có gì đặc biệt đâu chứ?
Vương Tư Kỳ thả Tiểu Hắc xuống, vừa đi vừa nói: “Con đã sớm phát hiện ra em trai thông minh hơn những đứa trẻ khác rồi.”
“Không chỉ có đan dược cổ quái kỳ lạ mà còn có thể thần không biết quỷ không hay tới được biên cương..."
“Trước đó, thằng bé biết làm ảo thuật, giờ lại biết dịch dung, thay đổi ngoại hình, chắc hẳn em trai đang cất giấu một bí mật gì đó...”
“Chị nói đúng chứ, em trai?” Nói tới câu cuối, Vương Tư Kỳ cười với Tiểu Kha.
Mọi người nghe Vương Tư Kỳ phân tích xong đều nhận ra Tiểu Kha rất lạ lùng.
Tiểu Kha căng thẳng, đỉnh đầu tròn xoe toát mồ hôi lạnh.
"Tiểu Hắc đáng ghét, tao coi mày là anh em, mày lại phản bội tao vì hai chiếc đùi gàt"
"Nếu giờ chị gái đã phát hiện ra rồi thì lời sư phụ dặn dò coi như không tính nữa đúng không?"

Cậu đang nghĩ ngợi thì Vương Anh chợt nhéo mặt cậu như thể để kiểm tra xem em trai có thể trở mặt được không.
Tiểu Kha dịch đầu ra chỗ khác, tức giận lùi lại một bước, trước ánh nhìn chăm chú của người nhà, cậu sảng khoái thừa nhận:
“Đúng vậy, thật ra con là...” “Tu! Tiên! Giả! Đó!” Một giây, hai giây, ba giây...
Tiểu Kha hiếu kì đảo mắt nhìn cả nhà nhưng không thấy ai giật mình mảy may.
Chuyện này khiến cậu hơi thất vọng một chút. Chuyện các chị gái sẽ kinh ngạc la lên và ngờ vực mà cậu đã tưởng tượng cũng không hề xảy ra.
Người nhà họ Vương đều nghi hoặc, bọn họ chưa từng nghe nói tới tu tiên giả, cũng không biết tu tiên giả là làm gì.
Nhưng thấy dáng vẻ em trai tự hào như vậy, ba cô gái vẫn phối hợp nói: “Ôi chao, lợi hại quá.”
“Quào!”
“Nghe có vẻ rất lợi hại.”
Tiểu Hắc: Trâu bò 666
Tiểu Kha ho nhẹ một tiếng, lặp lại một lần nữa với mọi người nhưng cả nhà họ Vương đều không có phản ứng gì.

Vương Tư Kỳ sờ cằm, hỏi thử em trai: “Em trai à, em nói xem tu tiên là gì? Có thể làm được những gì?”
Nghe đến đó, Tiểu Kha mới biết, hóa ra là cả nhà đều không biết tu hành là gì, tu tiên giả là gì.
Để biểu diễn cho cả nhà xem, cậu chậm rãi nhảy xuống giường.
Vương Anh nhanh tay bắt được cậu khi cậu đang ở giữa không trung rồi nhẹ nhàng đặt xuống đất như thể sợ cậu té ngã, bị thương.
Tiểu Kha bất mãn bĩu môi, dùng chất giọng non nớt nói với mọi người: “Gon lợi hại lắm đó, cho dù có rơi từ máy bay xuống con cũng không sao.”
'Vương Nhạc Hạo lập tức cười ngã sấp ngã ngửa, không ngờ con trai còn có tài khoác lác, không biết là di truyền được của ai.
Thấy mình bị coi thường, Tiểu Kha hừ nhẹ một tiếng, quay người sử dụng thuật dịch dung.
Một làn sương mù bốc lên, thanh niên áo trắng lập tức xuất hiện.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.