Ăn Mày Tu Tiên

Chương 210: Các em biết ai đưa chị về không




Tiểu Kha tức giận đứng dậy, vừa định mở miệng thì lại bị Vương Anh ôm vào lòng, lời đang định nói bị nghẹt lại trong cổ họng.
Vương Nhạc Nhạc do dự, mở miệng hỏi ra điều mà mọi người đều tò mò: “Chị hai, tại sao quân E lại muốn bắt chị? Thời gian qua đã xảy ra những gì?” Vương Anh cười buồn, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
“Em gái à, thế giới này có rất nhiều người lòng lang dạ thú, chẳng hạn như nước E.”
“Oán hận giữa Hoa Hạ và bọn họ chất chồng đã lâu. Hơn nữa gần đây, quốc chủ nước E có ý đồ khai chiến với Hoa Hạ.”
Ba cô gái mang theo sắc mặt nặng nề, kinh ngạc nghe chị hai kể, Tiểu Kha cũng nằm trên giường nghe lỏm.
“Đại nạn của quốc chủ của chúng ta sắp tới, chẳng mấy chốc thời kỳ biến động sẽ tới.”
“Các thái tử bận tranh giành ngôi báu, hoàn toàn không quan tâm chuyện phái binh trấn thủ vùng biên giới, cho nên...”
“Bọn họ bắt chị là vì muốn chị quy thuận nước E, mơ mộng hão huyền muốn chị ra lệnh rút quân, mở đường cho nước E.”
“Nếu như bọn họ đặt chân được vào lãnh thổ của Hoa Hạ thì e là chiến tranh sẽ nổ ra giống như năm đó!”
Nghe tới đây, trong lòng các cô gái mất một lúc lâu vẫn không thể bình tĩnh nổi.
Bọn họ ngồi quây quần kể cho nhau nghe những chuyện xảy ra gần đây, trong đó có cả chuyện chiến tranh với quân E mấy hôm nay.

Nghe tới chuyện căn cứ của quân E bị một vị tiên nhân thần bí xóa sổ, Vương Anh lộ vẻ không thể tin nổi.
Trên thế giới nào có tiên nhân nào có thể một mình xóa sổ căn cứ của E?
Dương như đã đoán được chị hai sẽ không tin, Vương Tâm Như lấy chiếc điện thoại đã chuẩn bị sẵn từ đầu ra, mở video lên.
Video quay lại cảnh phế tích của căn cứ quân E và cảnh thanh niên áo trắng ngăn cản tên lửa đạn đạo.
“Gì cơ, một mình ngăn cản tên lửa Lôi-15?”
Vương Anh cảm thấy đầu mình kêu lên ong ong, thực sự không dám tin có người lại làm được điều này.
Điều này chẳng khác nào có người nói rằng con kiến biết chơi bóng rổ, hơn nữa còn có chứng cứ có thể chứng minh...
Lúc cô ấy hôn mê, hình như đã cảm nhận được có người cứu mình, hơi thở ấy rất ấm áp.
Nếu như căn cứ của quân E bị tiên nhân xóa sổ thì rất có thể người cứu cô ấy chính là tiên nhân.
Vương Anh lại hỏi tiếp: “Các em biết ai đưa chị về không?”

Ba cô em gái đồng loạt lắc đầu, bọn họ chỉ biết cha phát hiện ra chị hai trên đường hành quân.
Vương Tư Kỳ đột nhiên nghĩ ra một chuyện, nói với Chị hai:
“Bọn em không biết nhưng chắc là có một người biết. Lúc cha tìm được chị, người đó nằm bên cạnh chị.”
Tiểu Kha hơi căng thẳng, không biết có nên nói cho chị biết người áo trắng đó chính là mình hay không.
Chắc là chị sẽ tin cậu nhỉ?
Không lâu sau, tin tức Tướng quân Vương Anh đã tỉnh lại được lan truyền trong quân đội.
Các binh sĩ ngạc nhiên la lên, truyền tin vui này cho nhiều người hơn.
Toàn bộ quân khu hết sức náo nhiệt, tiếng khua chiêng gõ trống vang khắp. căn cứ.
Vương Nhạc Hạo đang bận việc công, tạm gác lại mọi chuyện, giao công việc cho phó tướng rồi lập tức chạy tới bệnh viện quân khu.
Trước khi đi, ông tiện tay bế Tiểu Hắc đang nằm ngủ dưới đất đi theo. Tiểu Hắc: Tôi đang ngủ mà!
Lúc ông tới bệnh viện, mở cửa phòng ra, mấy cô con gái đang cười đùa, nói chuyện phiếm, Tiểu Kha được Vương Anh ôm vào lòng.
Thấy da dẻ con gái mịn màng, trắng trẻo, ông kinh ngạc chạy lại kiểm tra. “Bé hai, con uống linh đan diệu dược gì vậy?”
Tiểu Kha chớp đúng thời cơ, chui ra khỏi ngực Chị hai, nói bằng giọng non nớt:
“Chị hai uống thuốc của con nên mới khỏi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.