Ăn Mày Tu Tiên

Chương 208: Ra ngoài hết đi




Nghe cậu bé trả lời như vậy, Vương Anh run rẩy ôm chặt cậu vào lòng. Tiểu Kha không hiểu tại sao chị hai lại có phản ứng dữ dội như vậy. KẹetI
Cửa phòng bệnh được mở ra, mấy bác sĩ quân y đem theo dụng cụ đi vào phòng.
Nghe thấy tiếng bước chân ở cửa ra vào, Vương Anh nhíu mày, nói bằng giọng mệnh lệnh:
“Ra ngoài hết đi!”
Câu ra lệnh lạnh lùng, nghiêm nghị này khiến các bác sĩ sợ run người, cuống quít rời khỏi phòng.
Trong đó, vị bác sĩ quân y già vốn muốn kiểm tra sức khỏe toàn thân cho tướng quân thậm chí còn kinh ngạc ra mặt.
Theo như ông ta phân tích thì ít nhất phải mất ba ngày thì tướng quân mới có thể tỉnh lại được.
Vậy mà hiện tại chỉ mới một đêm, tướng quân đã tỉnh hẳn. Ông ta thực sự không ngờ tới chuyện này.
Trong phòng bệnh, Vương Anh nhẹ nhàng đặt em trai xuống giường, kinh ngạc quan sát cơ thể mình.
Da dẻ mịn màng, trắng trẻo, thậm chí còn đẹp hơn cả trước đây. Những vết sẹo tra tấn đã hoàn toàn biến mất.

Lúc bị cầm tù, Vương Anh vẫn có ý thức. Tên tướng quân tóc vàng đó đã tra tấn cô ấy rất nhiều. Ngày nào cô ấy cũng phải chịu đựng đủ kiểu cực hình.
Bị kìm nhổ răng, bị bàn ủi làm phỏng mặt, thế nhưng giờ đây tất cả đã khôi phục như lúc ban đầu.
Thật quá thần kỳ, rốt cuộc là sao?
Vương Anh cười, nhéo nhẹ khuôn mặt mập mạp của Tiểu Kha. “Sao em lại ở đây?”
Tiểu Kha há hốc miệng trông ngốc nghếch mà dễ thương. “Em, chị bảy, chị tám, chị năm và cha đều tới đây.”
Nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp của Vương Anh lóe lên sự ngạc nhiên. Sau đó, cô ấy nhanh chóng mặc đồng phục bệnh nhân vào.
Cốc cốc cốc! Tiếng gõ cửa vang lên, mấy bác sĩ quân y đứng ngoài cửa cung kính nói:
“Vương Tướng quân, hiện tại chúng tôi cần kiểm tra sức khỏe cho cô, xin cô cho chúng tôi vào phòng.”
Sắc mặt Vương Anh hơi khó chịu nhưng cô ấy vẫn đáp lại ngoài cửa: “Vào đi.”
Cửa phòng bệnh lại được mở ra, bốn bác sĩ quân y thận trọng đi lại chỗ giường bệnh.

“Ôi chao!”
Bọn họ giật mình thốt lên, kinh ngạc nhìn Vương Anh.
Vương Anh càng cau mày sâu hơn, sắc mặt sa sầm lại. Bình thường, cô ấy ghét nhất là người ta hô to gọi nhỏ.
Nếu như có binh sĩ ở đây, chắc chắn bọn họ sẽ nói cho những bác sĩ này biết tướng quân sắp nổi giận rồi, cứ đợi chịu phạt đi.
Nhận ra mình thất thố, bốn người vội vàng cúi đầu xin lỗi Vương Anh. “Xin... Xin lỗi Vương Tướng quân, chúng tôi nhất thời ngạc nhiên nên..” “Được rồi!”
Vương Anh ngắt lời bọn họ, bực bội ra lệnh:
“Cần kiểm tra gì thì làm mau lên.”
Mấy bác sĩ quân y liếc nhìn nhau, tiến lại gần, dùng dụng cụ kiểm tra toàn thân cho Vương Anh.
Cuối cùng, bọn họ kinh ngạc nhìn kết quả kiểm tra, không ngờ các chỉ số sức khỏe của Vương Tướng quân đều bình thường, mà vết sẹo mổ hôm qua cũng đã
biến mất.
Thậm chí răng trong miệng cũng đã mọc trở lại, những vết sẹo to nhỏ đều đã kết vảy, tróc ra...
Chỉ sau một đêm, vết thương nặng bình phục, vết sẹo biến mất, ngay cả răng bị mất cũng mọc lại!
Bọn họ chưa từng nghe nói tình huống này bao giờ nên không tài nào hiểu nổi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.