Ăn Mày Tu Tiên

Chương 20: Cuối cùng cũng đột phá




Trang viên nhà họ Vương.
Trong biệt thự, Tiểu Hắc đã buồn ngủ.
Trong một căn phòng ở tầng hai, có một cậu bé đang ngồi khoanh chân trên giường.
Xung quanh cậu có một luồng ánh sáng bạc nhàn nhạt lưu chuyển, xuyên thấu vào trong cơ thể cậu bé.
Tiểu Kha mở mắt ra, cậu đã điều chỉnh xong trạng thái.
Tiếp theo sẽ xông tới Luyện Khí Trung Kỳ.
Bàn tay nhỏ bé lật một cái, Tiểu Kha nuốt hai viên Nạp Khí Đan vào bụng.
Nhắm mắt lại, Tiểu Kha lập tức vận chuyển công pháp hấp thu linh khí cường đại do Nạp Khí Đan phát ra.
Sáu ngày tu luyện này đã bão hòa kinh khí trong cơ thể.
Bây giờ hơi cảm nhận một chút sẽ thấy linh khí không còn tăng cao nữa.
Tựa như có một tấm màng mỏng ngăn cản sự hấp thu linh khí.
Muốn đột phá đến Luyện Khí Trung Kỳ, phải vượt qua giới hạn của rào cản này.
Tiểu Kha điều động linh khí trong cơ thể, hội tụ chúng thành một luồng đánh về phía lớp ngăn cách.

Một tiếng ầm ầm truyền đến mà chỉ có Tiểu Kha mới có thể nghe thấy.
Rào chắn chỉ rung lắc nhẹ, không hề bị vỡ.
Trong lòng Tiểu Kha bình tĩnh, sư phụ nói mỗi lần đột phá đều không dễ dàng, nếu không thì mọi người đều có thể thành tiên.
Một lần không có tác dụng, Tiểu Kha tiếp tục điều động linh khí trong cơ thể và điên cuồng đâm vào màng chắn.
Một lần, hai lần, ba lần...
Cho đến khi màng chắn bị nứt ra, linh khí của Tiểu Kha mới có chút thiếu hụt.
Ý thức xoay chuyển, Tiểu Kha lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên Nạp Khí Đan nhét vào trong miệng.
"Sao lại không nứt? Mau nứt cho tao!"
Nội tâm Tiểu Kha không ngừng kêu gào, linh khí dâng trào liên tục đánh vào màng chắn.
Những giọt mồ hôi mỏng làm ướt bộ đồ ngủ của Tiểu Kha, sắc mặt cậu dần tái nhợt.
"Phựt!"
Âm thanh giấy bị xuyên thủng phát ra từ đan điền.
Cuối cùng cũng đột phá!
Một luồng khí ấm áp lưu chuyển trong cơ thể Tiểu Kha, đan điền được mở rộng gấp ba lần.
Cùng lúc đó, chất bẩn màu đen thẩm thấu khỏi da của Tiểu Kha.
Cậu đã cao thêm hai centimet, làn da cũng trở nên trắng sáng và mềm mại hơn rất nhiều.
Tiểu Kha tiếp tục tu luyện, củng cố tu vi. Bây giờ cậu chỉ cảm thấy như đang lơ lửng trên không trung, rất thoải mái.
Ngày hôm sau, dì Lam đến đánh thức Tiểu Kha như thường lệ. .
Bà ấy gọi ngoài cửa nhiều lần nhưng không có phản hồi gì, dì Lam gõ cửa lần nữa nhưng vẫn không có ai trả lời.
“Đứa bé này ngủ quên à?”
Dì Lam lẩm bẩm, đang định mở cửa bước vào.

Sau khi thử vài lần mới phát hiện cậu chủ đã khóa cửa.
Dì Lam hoảng hốt, cậu chủ không có chuyện ngoài ý muốn đấy chứ?
Bà ấy lo lắng nhanh chóng lấy chìa khóa dự phòng ra mở cửa.
Bước vào phòng, dì Lam liền ngửi thấy mùi tanh thoang thoảng.
Nhìn quét căn phòng một chút thì thấy cậu chủ đang nhắm mắt ngồi trên giường, dường như đang ngủ.
Tiểu Kha từ từ mở mắt.
Khi dì Lam vừa bước vào, cậu đã nhận thấy được.
Bước vào Luyện Khí Trung Kỳ, không chỉ sức lực mà linh khí cũng tăng cao.
Ngay cả một chuyển động nhỏ nhất trong vòng hai mươi mét cũng không thể thoát khỏi thần thức của cậu.
Không chỉ vậy, giờ đây linh hồn cậu có cảm giác thông suốt, trí thông minh và khả năng phán đoán cũng được nâng cao lên một bậc.
Đây có lẽ là một sự thay đổi do lực tinh thần tăng trưởng mang lại.
Phù!
Tiểu Kha thở ra một luồng khí đục, quay đầu nhìn dì Lam.
"Dì Lam, cháu dậy ngay đây, dì về trước đi."
Dì Lam hỏi: "Cậu chủ, tối qua cậu đã làm gì mà khiến người bẩn thế? Còn có mùi tanh như cá nữa."

Tiểu Kha nghe vậy, vội vàng nhìn lại cơ thể mặc đồ ngủ của mình, trên người dính một lớp bụi bẩn.
Lớp dơ bẩn có mùi tanh bốc lên khiến mặt Tiểu Kha đỏ bừng.
"A... Ha ha ha, hôm qua cháu cùng Tiểu Hắc đi câu cá, bây giờ cháu đi tắm đây."
Tiểu Kha nhảy xuống giường, cầm lấy một bộ quần áo rồi lao vào phòng tắm.
Dì Lam lẩm bẩm: “Thằng bé nghịch ngợm, còn lén bắt cá nữa, xem ra từ nay về sau phải khóa cửa vào ban đêm mới được.”
Sau khi liếc nhìn chiếc giường của Tiểu Kha, dì Lam cho người thay ga trải giường và chăn bông mới.
Trong phòng tắm, Tiểu Kha trúc trắc kỳ cọ, bụi đất bị chà đi một khối.
Đánh răng, rửa mặt, thay quần áo mới.
Cuối cùng Tiểu Kha cũng đẹp trai đi ra ngoài, khi xuống lầu, Tiểu Kha tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Vương Tư Kỳ.
"Chị ơi, em muốn ăn cái đó."
Tiểu Kha chỉ vào hoa quả đối diện.
Nhưng chị gái không trả lời cậu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.