Ăn Mày Tu Tiên

Chương 193: Vừa liếc mắt nhìn




Cảm nhận được luồng khí mãnh liệt, Tiểu Hắc vừa mới giật mình tỉnh giấc không khỏi thò đầu ra xem xét tình hình.
Vừa liếc mắt nhìn, nó ngay lập tức sợ hãi hét toáng lên.
Không biết từ khi nào, tiểu chủ nhân đã tự bay lên độ cao ngàn mét, đã thế còn đang tiếp tục bay lên.
Gâu...
Cúc hoa của nó co thắt lại, run rẩy trong vòng tay của Tiểu Kha.
Nếu biết sớm thế thì nó đã không đi theo, lỡ như ngã xuống chẳng phải nó sẽ thành bánh chó rồi hay sao?
Tên lửa ngày càng đến gần căn cứ, còi báo động phòng không đã vang lên.
Toàn bộ căn cứ hỗn loạn, mọi người bỏ chạy tứ tán.
Nhóm ba cô gái Vương Tư Kỳ cũng bị binh lính thúc giục sơ tán khỏi căn cứ. Ba cô gái muốn bật khóc, vẫn chưa tìm được em trai, phải làm sao bây giờ...
Vương Tư Kỳ đã nghĩ nếu em trai thật sự có gì sơ xuất, tất cả những nhân viên có liên quan đều sẽ phải trả giá thật lớn!
Bộ phòng không lại phóng tên lửa đánh chặn, các nhân viên lo lắng nhìn chằm chằm vào màn hình.

Tên lửa đánh chặn một lần nữa chạm trán Lôi - 15, nhưng đáng tiếc là tốc độ của Lôi - 15 bay quá nhanh, vừa khéo sượt qua một bên.
Lòng bàn tay Vương Nhạc Hạo khẽ run lên, ông ngồi xuống ghế thở dốc.
Ông buộc mình phải bình tĩnh lại và suy nghĩ những cách khác để chống lại đòn tấn công này.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, ông cũng không thể nghĩ ra cách nào để giải quyết tình hình khốn khó này.
Tên lửa Lôi - 15 là một loại vũ khí nóng mới được nước E nghiên cứu phát triển. Mức độ hiểu biết của các quốc gia về nó vẫn còn thấp.
Vút!
Một bóng dáng áo bào trắng đạp kiếm, chặn đường giữa tên lửa và căn cứ quân khu.
Bóng dáng áo trắng trông rất nhỏ bé, giống như một chiếc thuyền nhỏ giữa đại dương.
"Tiên nhân bay kìa. Hắn biết bay thì nhất định là tiên nhân!” "Tiên nhân tại thượng, xin hãy cứu tướng sĩ Hoa Hạ chúng tôi!" "Có tiên nhân ở đây, chúng ta vẫn còn hy vọng sống sót!"
"Hắn là thần thủ hộ của Hoa Hạ chúng ta ư? Thật là đẹp trail"

Đại quân bên dưới nghị luận ầm ï. Tiểu Lưu đứng ở trong đám người nhìn bóng người kia một cách phức tạp.
Tiên nhân vừa mới nói chuyện với mình, cho dù có chết anh ta cũng không tiếc nuối.
Hơn trăm ngàn tướng sĩ đều nhìn bóng người áo bào trắng, trong lòng dâng lên hy vọng...
Tại căn cứ quân E, một người đàn ông tóc vàng nhìn chằm chằm chàng trai trẻ trong ảnh mà cười nhạt.
"Mặc kệ mày là ai, khi đối mặt với công kích tên lửa tiên tiến nhất của bọn tao cũng chỉ là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình!"
Ở giữa không trung, Tiểu Kha chỉ cách tên lửa một km. "Lớn như vậy sao?” Cậu kêu lên, chớp đôi mắt to nhìn về phía trước.
Tên lửa kia có kích thước bằng một chiếc xe tải, so với những tên lửa phòng không trước đó thực sự quá nhỏ bé.
Một tia do dự hiện lên trong đầu Tiểu Kha.
Tên lửa này thoạt nhìn không dễ chọc, lỡ nó nổ tung làm mình bị thương thì sao đây? Cậu sợ lắm đó!
Quay đầu lại, cậu nhìn cha mình từ xa, rồi nhìn xuống các binh sĩ trong quân khu.
"Hừ, cha không thể bị kẻ xấu cho nổ tung!" Cậu mím môi, đôi mắt xanh dán chặt vào tên lửa sắp bay tới chỗ mình. "Kim Ô!"
Phi kiếm từ dưới chân Tiểu Kha quay trở lại trong tay cậu, cậu vận chuyển linh lực, dừng lại trong không trung trong chốc lát.
"Thính Phong Thất Kiếm!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.