Ăn Mày Tu Tiên

Chương 182: Người đàn ông trung niên




Vẻ mặt tức giận của Vương Nhạc Hạo dịu đi một chút, vội vàng mời ông ta ngồi xuống.
Tứ đại tông sư nhìn chằm chằm người đàn ông này với ánh mắt kinh ngạc.
Người đàn ông trung niên nhìn về phía tứ đại tông sư, nở nụ cười phóng khoáng.
Vạn tông sư ngạc nhiên nói. “Phong tông sư, Phong Khiếu Thiên?” Phong Khiếu Thiên gật đầu, rồi nói với mọi người trước mặt.
“Sáng mai, 100 ngàn quân tinh nhuệ của Bắc Cảnh sẽ đến đây. Đồng thời, hiệp hội võ giả sẽ cử thêm mười vị tông sư nữa đến.”
“Trong đó có hai võ giả tông sư hậu kỳ, ba võ giả tông sư trung kỳ, năm võ giả tông sư sơ kỳ.”
“Mặt khác, bên phía quốc chủ cũng không có hành động gì, chỉ nói miệng tỏ thái độ mà thôi, nói không chừng...”
Vương Nhạc Hạo xua tay, vẻ mặt dịu đi rất nhiều.
“Cảm ơn người anh em, ngày mai tôi sẽ đích thân dẫn quân, nhất định sẽ đánh bại quân địch.”
Phong Khiếu Thiên cười lớn, chắp tay nói.
“Đại ca, anh không cần khách sáo, anh đã cứu tôi một mạng, cần gì phải nói cảm ơn?”
Chẳng bao lâu sau, Vương Nhạc Hạo đã vạch ra chiến lược tấn công dựa theo địa hình.

Các quan chức cấp cao của quân khu thức trắng cả đêm, chuẩn bị đầy đủ cho trận chiến ngày mai.
'Trăm ngàn quân tinh nhuệ lần lượt đến nơi vào sáng sớm, mười vị tông sư cũng thuật lợi đến căn cứ.
Nhân viên y tế và các thiết bị điều trị cũng được đưa đến khu vực quân sự,
các loại vũ khí, đạn dược và vật tư quân sự khác nhau cũng được lần lượt chuyển đến đây.
Ở trên không trung, Tiểu Kha chán nản chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiểu Hắc ở bên cạnh đã ngủ từ lúc lên trực thăng, ngủ suốt một đêm. “Chán quá đi, còn bao xa nữa?”
Tiểu Kha bĩu môi nhìn Tiểu Hắc đang ngủ ngon lành, trên khuôn mặt mũm mỉm nở nụ cười xấu xa.
“Cả ngày chỉ biết ngủ, thật không biết mày là chó hay là heo nữa.”
Cậu duỗi ngón tay ra, trên đầu ngón tay trắng nõn đột nhiên xuất hiện những tia sét màu tím.
Vung ngón tay ra.
Tiểu Hắc đang nằm ngủ đột nhiên cảm thấy tê dại, không khỏi run rẩy thức dậy.
Chờ khi nó ngẩng đầu chó lên, lại phát hiện cậu bé bên cạnh đã ngủ say. Toàn bộ cabin cực kỳ yên tĩnh, mọi thứ dường như rất bình thường.
Tiểu Hắc: Cái quái gì vậy?

Nó bối rối cúi đầu xuống, một lúc sau lại ngủ thiếp đi.
Ngay khi nó mơ thấy đùi gà to thơm lừng, một cảm giác tê dại lại ập đến.
Đùi gà to trong giấc mơ đột nhiên biến mất, thay vào đó là bà cố đã lâu không gặp cướp mất.
“Ha ha ha ha.” Tiểu Kha cười lớn, thu ngón tay lại, giả vờ ngủ. Tiểu Hắc mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên.
Nó liếc nhìn cậu bé đang ngủ say bên cạnh, trong lòng cảm thấy vô cùng nghi ngờ.
Sau khi cẩn thận nhìn Tiểu Kha hồi lâu, nó mới cúi xuống nhắm mắt lại, giả vờ
Một lúc sau, nó nhận thấy một bàn tay nhỏ nhắn bụ bẫm đang vươn về phía mình.
Lần này nó chủ động nhảy lên, cắn mạnh vào bàn tay nhỏ bé.
Nhưng không hề biết, trên tay có điện!
Một âm thanh chói tai vang lên trong cabin.
Lần này Tiểu Hắc trực tiếp bị bỏng cả ngoài lẫn trong, há miệng phun ra một ngụm khói.
Trong giấc mơ, bà cố đang vẫy tay với nó...
Cách trực thăng hàng trăm cây số về phía đông, một chiếc trực thăng nhanh chóng đuổi theo.
Ba cô gái trong cabin suốt đêm không ngủ, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn ra ngoài cửa sổ, không ai nói lời nào.
Vương Tư Kỳ đã gọi cho em trai hàng chục lần nhưng đều không có người trả lời.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.