Ăn Mày Tu Tiên

Chương 173: Cậu cứ tùy tiện chọn




Dưới ánh mắt kinh ngạc của Đỗ Tử Mặc, cậu nhanh chóng lật trang sách.
“Cái đó, anh…. Anh Kha, anh có thể đọc hiểu thơ cổ sao?”
“Đương nhiên, tớ còn có thể nhớ được.”
Tiểu Kha bình tĩnh trả lời, khuôn mặt tròn trịa đầy vẻ nghiêm túc.
Đỗ Tử Mặc quả quyết nói.
“Anh khoác lác, chữ bên trong rất khó, huống chi anh còn lật nhanh như vậy, có thể nhớ được sao?”
Tiểu Kha hống hách đặt cuốn sách xuống trước mặt, tự tin nói.
“Cậu cứ tùy tiện chọn, nếu tớ không thuộc, tớ sẽ tặng ‘Tiểu Kha số một’ cho cậu.”
Mặc dù Đỗ Tử Mặc không hiểu ‘Tiểu Kha số 1’ là cái gì, nhưng cậu bé vẫn cầm sách lên cầm lên.
“Vậy anh hãy đọc…. ‘Tương tiến tửu’.”
Tiểu Kha mỉm cười tự tin, hắng giọng và bắt đầu ngâm nga.
“Người không thấy, nước sông Hoàng Hà chảy từ trên trời xuống. Chảy ra đến biển không quay trở lại nữa.…”

Âm thanh ngâm nga vang vọng trong phòng học, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều học sinh.
Đôi mắt của bọn trẻ mở to, đứa nào đứa nấy đều khiếp sợ.
Một ý nghĩ chung hiện lên trong đầu mọi người.
Chẳng lẽ Vương Tiểu Kha là thiên tài, cái gì cũng biết?
“Trời sinh ra ta có tài thì ắt sẽ được dùng. Ngàn vàng tiêu sạch hết rồi sẽ có trở lại.”
Giáo viên Ngữ Văn đẩy cửa đi vào, cũng chú ý tới Vương Tiểu Kha đang ngâm thơ cổ.
“Xưa nay các bậc thánh hiền đều không còn tiếng tăm. Chỉ có kẻ uống rượu mới để lại tên tuổi…”
Giờ phút này, giáo viên Ngữ Văn hoàn toàn chết lặng.
Một đứa trẻ sáu tuổi đang đọc thuộc lòng ‘Tương tiến tửu’?
Chẳng lẽ mình đang nằm mơ?
“Kêu đứa nhỏ ra đổi lấy rượu. Cùng bạn tiêu mối sầu vạn cổ!”

Đọc xong bài thơ, tất cả mọi người đều ngây người, trong mắt các học sinh, Vương Tiểu Kha đã là sự tồn tại thần thánh!
Lạch cạch!
Bình giữ nhiệt của giáo viên Ngữ Văn rơi xuống đất, nước kỷ tử tràn ra sàn nhà.
Mọi người có biết không, hôm nay lại bị một đứa trẻ dọa sợ rồi.

Mặt trời từ từ di chuyển về phía tây, ngày lặng lẽ trôi qua.
Thời điểm chuông tan học vang lên, tất cả học sinh đều đổ xô ra ngoài.
Tiểu Kha cũng lên xe, trở về trang viên nhà họ Vương.
Vừa bước vào biệt thự, cậu đã vui vẻ lao vào vòng tay của Vương Tư Kỳ.
Một mùi hương cơ thể nhàn nhạt xộc vào mũi, không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào.
Lúc này, ba chị gái bắt đầu vây quanh cậu, đều nở nụ cười xấu xa.
Vương Tư Kỳ ngồi xổm xuống hôn lên má cậu.
“Em trai, có muốn trở thành tổng giám đốc, kiếm được thật nhiều tiền không?”
Vương Tâm Như đẩy cô ấy sang một bên.
“Em trai, có muốn đóng phim, tham gia chương trình tạp kỹ, trở thành một ngôi sao lớn giống chị không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.