Ăn Mày Tu Tiên

Chương 152: Ông ta run rẩy bò




Lại một cái tát khác, cái tát đó làm cho ông ta dính vào bức tường khác, toàn bộ bức tường bất ngờ lại xuất hiện thêm một vết lõm hình người rất sâu.
Ông lão bị đánh đến mức trở nên mơ hồ, bản thân ông ta đường đường là một đại tông sư thế mà lại bị một tên nhóc hành hung, quá nhục nhã.
Ông ta run rẩy bò ra khỏi vách tường, cái miệng đầy răng của ông ta đã bị rụng mất một nửa.
Tiểu Kha vẫn luôn duy trì trạng thái bình thản, cả người cậu toát ra sự vô hại đối với con người và động vật.
Một phi kiếm màu vàng lơ lửng trên đỉnh đầu Tiểu Kha, mũi kiếm lúc này chĩa thẳng về phía ông lão áo trắng.
Ông lão sợ rùng mình và trực tiếp co quắp ngã xuống đất.
"Không… Không, tại sao nhóc con lại là võ đạo tông sư!
Η
"Mới 6 tuổi mà đã là võ đạo tông sư, ha ha ha ha, thế giới này điên rồi!"
Ông ta cảm nhận được sự đe dọa của cái chết từ trên thanh kiếm này.
Ông ta tung hoành ở Hoa Họa mấy chục năm nay, chưa bao giờ gặp phải một loại chuyện kì lạ như thế này.

Phi kiếm Kim Ô khẽ run lên, nó có thể giết chết ông lão chỉ trong nháy mắt.
Đột nhiên, Tiểu Kha thu hồi Kim Ô, trực tiếp leo tường rời khỏi cuối con hẻm.
Ông lão ngơ ngác nhìn chằm chằm về phía bóng lưng đó, tại sao lại không giết ông ta?
"Âm thanh gì vậy?
Ở lối vào của con hẻm, có vài người đàn ông và vài người phụ nữ cau mày đến gần ông lão.
Vừa rồi có một tiếng nổ mạnh truyền đến từ dưới lầu, cả tòa nhà đều rung chuyển cho nên họ đã vội vàng xuống lầu kiểm tra.
Nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mắt, rồi lại nhìn sang hai vết lõm hình người rất sâu trên tường, mọi người đều rơi vào im lặng…
Trang viên nhà họ Vương.
Lúc này, những người trong nhà họ Vương đã sớm loạn thành một đoàn.
Vệ sĩ và người làm nhà họ Vương chen chúc nhau đổ xô ra ngoài, theo Vương Tư Kỳ xuất phát đi tìm cậu chủ nhỏ.

Trong biệt thự, Trần Tuệ cầm điện thoại di động, lúc này khuôn mặt dịu dàng của bà có hơi nóng lên vì tức giận.
"Tâm Như, con xem đi, tại sao con cứ nhất định phải làm cái trò này, bây giờ giới truyền thông bên ngoài để mắt đến Tiểu Kha như hổ đói."
"Nếu không thể tìm được em trai thì con cũng đừng bước về nhà nữa."
Sau khi cúp máy, lồng ngực của bà phập phồng lên xuống theo nhịp thở.
Vương Nhạc Hạo ôm lấy bà, an ủi nói.
"Vợ à, không sao đâu, chắc chắn con gái sẽ đưa Tiểu Kha về nhà."
Nghe vậy, trong đôi mắt xinh đẹp của Trần Tuệ lóe lên một tia sáng dữ tợn.
Chỉ nghe thấy một tiếng "Bộp", cánh tay của Vương Nhạc Hạo bị bà tát một cái.
"Anh mau nói cho em nghe, tại sao con trai anh đang bị truy đuổi khắp đường, mà anh vẫn có thể kiên nhẫn để ở nhà? Còn không mau cút ra ngoài đi tìm con đi!"
Vương Nhạc Hạo bị đánh đau nhưng vẫn nở nụ cười hiền lành, ông chậm chạp đứng dậy và đi đến cổng biệt thự.
Ngay khi ông chuẩn bị đẩy cửa ra thì cánh cửa đã tự mở ra.
Một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện dưới chân ông.
"Cha?"
"Con trai!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.