Ăn Mày Tu Tiên

Chương 147: Đã đến lúc tan học




Đã đến lúc tan học tại Trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô.
Cạnh cổng trường, một cậu bé da trắng nõn nà đang xách chiếc cặp nhỏ tựa vào hàng rào trước cửa.
Cậu lén lút thò đầu ra ngoài quan sát, mắt đảo qua lại giữa đám đông ở cửa.
Lúc này, có một đám đông hỗn tạp ở cổng của Trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô.
Không chỉ có nhiều người vác micro và camera trên lưng dò xét mà còn có một số nam nữ cầm bảng tiếp ứng chặn cửa.
Bảng tiếp ứng có ghi rõ tên và ảnh của Vương Tiểu Kha.
Tiểu Kha bất đắc dĩ thở dài, tuổi còn nhỏ như vậy đã phải gánh chịu phiền toái lớn đến thế.
Cậu thầm phàn nàn về chị năm của mình, sớm biết thế thì lẽ ra không nên làm ngôi sao rồi.

Đến cửa, Tiểu Kha giơ hai tay che mặt, cúi đầu giữa đám người đi ra khỏi trường.
Các phóng viên truyền thông tuần tra đã theo dõi sát sao từng học sinh tiểu học bước ra ngoài.
"Cậu nhóc đó có giống Vương Tiểu Kha không?"
"Có vẻ… khá giống."

Mấy phóng viên chú ý tới Tiểu Kha che mặt đi ra ngoài, không khỏi sinh ra hoài nghi.
Sau đó bốn người chặn đường cậu, hỏi với giọng điệu khá dịu dàng.
"Em trai, tên em là gì thế?"
Tiểu Kha cúi đầu, nhưng vẫn không bỏ bàn tay mũm mĩm đang che mặt mình xuống.
Bị bốn người vây quanh, Tiểu Kha trực tiếp chui ra khỏi khe hở.
Đôi chân nhỏ bé của cậu dường như được bôi dầu, chạy rất nhanh.
"Chính là cậu bé, Vương Tiểu Kha!"
"Ở đâu, các anh em, đuổi theo!"
Adv
"Tôi vẫn không tin hôm nay không đuổi kịp một thằng nhóc chưa mọc đủ lông."
"Các anh em! Lấy hết sức bình sinh đi!"
"Cái gì, con trai yêu quý của tôi đâu? Các fan mẹ đến đây!"

“Mau, nhanh, nhóm fan bố của Tiểu Kha mau đuổi theo, dốc sức yểm trợ!”

Cuộc rượt đuổi lại bắt đầu nhưng lần này số lượng người đã tăng lên hàng trăm người.
Ba người Giang Nam theo sát cậu chủ, biến thành lá chắn người khi đám đông đến gần.
Sau đó.
Hàng trăm người di chuyển như trâu rừng, xô ngã ba người.
Nếu không phải có thực lực võ giả, ba người bọn họ đã bị đám người này giẫm nát.
Giang Nam nằm im lặng trên đất mà rơi lệ, trên khuôn mặt tuấn tú in hằn mấy dấu giày.
Toàn bộ cổng Tiểu học Ma Đô hỗn loạn, tiếng la hét không ngừng.
Cảnh tượng này khiến các bậc phụ huynh đón con hoang mang.
Bên kia đường, Vương Tâm Như ngồi trong xe đeo khẩu trang, đeo kính râm, cẩn thận nhìn về phía cổng trường.
Cô ấy nhìn đám học sinh đi ra từ xa, song mãi mà vẫn không thấy bóng dáng em trai mình.
Adv
Điều này khiến cô ấy lo lắng đến mức hận không thể chạy đến cổng trường đợi Tiểu Kha ra ngoài.
Nhưng một siêu sao điện ảnh và truyền hình như cô ấy lại không dám tùy tiện xuất hiện, một khi có người nhận ra cô ấy thì sẽ rất phiền phức…
"Hửm?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.