Ăn Mày Tu Tiên

Chương 140: Đinh đinh đinh




Tiểu Kha bất lực vỗ trán.
"Nhà tớ có vẻ khá giàu có. Tớ có bốn chị em gái. Quà sinh nhật của tớ là hai chiếc máy bay…"
Sau khi trả lời hết câu hỏi của bạn học, cậu về chỗ ngồi đặt cặp sách xuống.
Tất cả bọn trẻ đều nhìn cậu với ánh mắt hâm mộ, thậm chí Tiểu Hổ còn đòi làm đàn em của cậu.
Đinh đinh đinh!
Chuông vào lớp vang lên, cô Lưu cầm sách trên tay bước lên bục giảng.
Lớp học hôm nay thật kỳ lạ, cô Lưu thường xuyên nhìn Tiểu Kha, trong mắt ẩn chứa sự dịu dàng và đồng cảm.
Tiểu Kha luôn cảm thấy hôm nay thật kỳ lạ.
Vì sao sáng sớm lại có nhiều người đuổi bắt mình như thế, cô giáo cũng trở nên rất kỳ quái?
Cả buổi sáng, các giáo viên dạy bộ môn trên bục giảng đều nhìn cậu với ánh mắt khác thường.
Chỗ ngồi của Giang Nam vẫn còn trống, có vẻ như không định đến lớp nữa.
Mặt trời từ từ treo thẳng trên đầu.

Cứ thế, thời gian học buổi sáng trôi qua thật chậm rãi.
Tiểu Kha kéo Đỗ Tử Mặc chạy tới căn tin.
Căn tin của trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô rất sang trọng, đồ ăn rất phong phú.
Hai người ăn một tô lớn đùi gà và cơm mà không tốn một xu nào.
Tiểu Kha mỉm cười vuốt ve cái bụng tròn trịa của mình, hài lòng cùng Đỗ Tử Mặc đi ra khỏi nhà ăn.
Vừa bước ra khỏi cửa, Tiểu Kha đột nhiên cảm nhận được một luồng linh lực dao động.
Vẻ mặt của cậu cứng đờ, lập tức phóng thần thức tìm kiếm ở bên ngoài.
Trên nóc giảng đường, một ông lão mặc áo bào trắng đứng chắp tay sau lưng, nhìn cậu bé từ xa.
Lúc này Tiểu Kha cũng phát hiện ra ông lão đang nhìn về phía vị trí của cậu.
Hai người nhìn nhau từ xa, khiến sắc mặt ông lão áo bào trắng đột nhiên thay đổi.
Chẳng lẽ cậu nhóc nhỏ này đã phát hiện ra mình?

Không thể nào, thằng bé không thể nào phát hiện lão phu ở khoảng cách xa như vậy, nhất định là trùng hợp.
Ông lão mặc áo bào trắng thu hồi tầm nhìn, đi thẳng về phía sau tòa nhà cao tầng rồi nhảy khỏi mái nhà.
Ở độ cao hai mươi mét, nếu là người bình thường đã máu me be bét, huống chi là người già.
Nhưng ông lão mặc áo bào trắng dùng chân nhẹ nhàng chạm đất, hai tay sau lưng không hề cử động song vẫn tiếp đất vững chắc.
Tiểu Kha thu hồi ánh mắt, vừa rồi ông già kia đang nhìn trộm cậu. Được cop𝘺 𝘁ại { T𝖱𝒖𝗠T𝖱 𝑈Y𝙀𝘕.v𝒏 }
Quan trọng hơn, người đàn ông đó toát ra dao động linh khí của Luyện Khí trung kỳ, nhưng linh khí của ông ta rất hỗn loạn và đục ngầu.
Đối với tu sĩ cùng cảnh giới, linh khí trong cơ thể càng thuần khiết thì thực lực có thể phát huy càng mạnh, uy lực của chiêu thức càng mạnh mẽ.
Vì vậy, ông lão kia xem như là đã đến điểm cuối của Luyện Khí trung kỳ, khó có thể đột phá.
Đỗ Tử Mặc hỏi Tiểu Kha.
"Anh Kha, anh đang suy nghĩ gì vậy?"
Cậu lấy lại tinh thần, cười híp mắt nói không có gì.
Hai người lại đến siêu thị mua que cay, kem, coca… chất đầy một túi lớn.
Khi thanh toán, ông chủ cửa hàng trước giờ chưa từng nói chuyện với hai người, ngạc nhiên nói.
"Vương… Vương Tiểu Kha?"
"Hả? Chú biết cháu à?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.