Ăn Mày Tu Tiên

Chương 133: Chị gái




Tiểu Kha gật đầu nói được với chị tám, dù sao cậu cũng đã quyết định tên này rồi.
"Em trai!"
Một giọng nữ giòn giã khác vang lên.
Khói bốc lên từ cửa sau sân khấu, hai bóng dáng duyên dáng từ từ bước ra.
Đám đông nhìn về phía phát ra âm thanh, Tiểu Kha cũng vui vẻ quay người lại. Cậu nghe thấy giọng nói của chị bảy.
Hai người phụ nữ với khuôn mặt tinh xảo và khí chất xuất chúng lọt vào tầm mắt của mọi người.
Trang phục của Vương Văn Nhã rất năng động, cộng với vốn liếng có sẵn, cô ấy trông cực kỳ nóng bỏng.
So sánh, trang phục của Vương Tư Kỳ rất đơn giản.
Chỉ một chiếc váy đen phối với các phụ kiện khác nhau.
Tuy nhiên, hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ trên người dường như có thể đẩy lùi mọi người ở cách xa hàng ngàn dặm.
"Chị!"

Tiểu Kha mỉm cười gọi hai người.
"Chị gái?"
Mọi người trên khán đài đều chết lặng.
Cậu nhóc này có bốn người chị!
Bốn chị em nhìn nhau mỉm cười, vây lấy Tiểu Kha ở giữa.
Mọi người đều nghị luận ầm ĩ.
"Shhh, người phụ nữ đó hình như là Vương Tư Kỳ, người thường xuyên có tên trong “Tuần báo Tài chính và Kinh tế”?"
"Vương Tiểu Kha, Vương… Tư Kỳ, Vương!"
Mọi người nhìn nhau, như thể đã phát hiện ra điều gì đó khủng khiếp.
"Người đẹp đó chính là Vương Văn Nhã! Hội trưởng Trung tâm Giáo dục Quốc tế!"
"Mẹ kiếp, Vương Tâm Như còn có nhiều chị em như vậy, sao trước đó không có tin tức gì?"

"Má nó chứ, tôi cũng chưa từng nghe nói Vương Nhạc Nhạc có nhiều người nhà như vậy."
"Tổng giám đốc lạnh lùng Vương Tư Kỳ có chị em gái từ khi nào vậy?"

Trên thực tế, trước đó, chị em họ Vương đều phát triển một mình và không thường xuyên về nhà đoàn tụ.
Lúc trò chuyện nhiều nhất đều dùng điện thoại di động gửi tin nhắn và liên lạc trong nhóm.
Sự hiểu biết của ngoại giới về mối quan hệ giữa các chị em đã ít lại càng ít.
Bốn cô con gái nhà họ Vương nghiêng nước nghiêng thành, tràn đầy khí chất.
Nếu so sánh thì "tứ tiểu hoa đán" trong làng giải trí chỉ có thể làm nền.
Xét về thân phận, giá trị nhan sắc, dáng người và khí chất, bốn cô gái đều là hơn vạn người.
Vương Văn Nhã giả vờ thần bí.
"Em trai, có muốn quà của chị không?"
Tiểu Kha liên tục gật đầu, Vương Văn Nhã cúi xuống nhéo má cậu.
Cậu ngoan ngoãn bước tới chẹp môi một cái khiến bốn cô gái cười run hết cả người.
Ở cửa sau sân khấu, một chiếc xe đẩy được đưa lên sân khấu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.