Ăn Mày Tu Tiên

Chương 129: Em trai




Tiểu Kha đứng trong góc, cảm thấy hơi nghi hoặc một chút, hai người này là chị gái của mình ư?
Vương Tâm Như liếc nhìn biển người, sau đó nhìn về phía Tiểu Kha đứng trong góc.
Bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Kha kinh ngạc phát hiện ánh mắt của chị gái này dường như… Rất dịu dàng.
“Em trai!”
Vương Tâm Như và Vương Nhạc Nhạc đồng thời nhìn về phía Tiểu Kha đứng trong góc.
“Hả?”
Tiểu Kha sờ trán, nói bằng giọng trẻ con:
“Chị… Là chị gái của em à?”
Vương Tâm Như chậm rãi mở miệng:
“Đương nhiên rồi, Tiểu Kha, chị và Nhạc Nhạc đều là chị gái của em. Em mau lại đây nào.”

Wow!
Đám đông xôn xao.
“Gì cơ? Vương Tâm Như và Vương Nhạc Nhạc là chị em ruột, sao trước nay chưa từng nghe nói chuyện này nhỉ?”
“Gì? Bé trai kia là em trai của hai người họ à?”
“Gì? Bé trai kia không biết hai người họ là chị mình ư?”
“Gì? Cậu ấy chính là em vợ tôi à?”

Nhất thời, đầu óc mọi người đều bị quá tải.
Người xem A: Da đầu hơi ngứa, hình như đầu óc đang phát triển!
Người xem B: Aaaaa…

Cánh truyền thông đứng gần sân khấu điên cuồng gõ chữ, chụp ảnh, mệt muốn gãy cả tay, hot search viết hết cái này tới cái khác.
Biết được hai người họ là chị mình, Tiểu Kha vui vẻ chạy lại chỗ họ.
Thấy em trai đáng yêu, ngốc nghếch dễ thương, hai cô gái dịu dàng dắt tay cậu bé một trái một phải.
Lúc này, Vương Tâm Như chợt nghĩ, nếu như thời gian cứ dừng lại ở đây mãi thì tốt.
Được cầm bàn tay nhỏ của em trai, cảm giác ấm áp này nói cho cô ấy biết đây không phải là một giấc mơ.
Cuối cùng Lục Thanh Lam cũng có cơ hội để xen vào, anh ta hắng giọng một tiếng rồi nói:
“Chắc mọi người đang thắc mắc tại sao em trai lại không nhận ra chị Tâm Như.”
“Tiếp theo đây, tôi sẽ giải thích cho mọi người biết.”
Nói rồi, hình ảnh trên màn hình lớn trên sân khấu chợt biến mất, sau đó bắt đầu phát một đoạn video.
“Năm năm trước, em trai của chúng tôi Vương Tiểu Kha không may bị lạc.”
Trong video xuất hiện giọng nói dịu dàng của Vương Văn Nhã.
Em trai được một cụ ông tốt bụng nhận nuôi. Mặc dù cuộc sống của cụ ông vốn cũng rất vất vả nhưng cụ ông vẫn nhận nuôi em.
Chớp mắt, em đã bốn tuổi, cụ ông bị ung thư – ung thư gan.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.