Ăn Mày Tu Tiên

Chương 127: Tiếng dương cầm ngừng lại




Cùng lúc đó, giới truyền thông lập tức bắt đầu chụp ảnh viết bản thảo gửi về tổng bộ.
Cọt kẹt.
Cánh cửa sân khấu lại mở ra.
Lần này ba cô gái với dáng người cao ráo và khuôn mặt thanh tú lần lượt bước ra.
“Chào mọi người, tôi là Đỗ Thư Kỳ.”
“Chào mọi người, tôi là Hạ Thiên Ca.”
“Chào mọi người, tôi là An Nam Nguyệt.”
Ngay khi ba cô gái bước lên sân khấu, bọn họ đã chủ động đứng ở bên cạnh Hoàng Dĩnh Nhi và chào mọi người.
Tiếng la hét trong biển người càng lúc càng mãnh liệt, điện thoại di động bật đèn flash không ngừng vung vẩy, thậm chí còn giơ cao bảng đèn.
“Oa oa oa, mẹ ơi, bốn tiểu hoa đán tề tụ trên sân khấu!”
“Trời ạ, rốt cuộc là ai có thể mời nhiều ngôi sao lớn lên sân khấu như vậy!”


Bên cạnh sân khấu, mấy trăm phương tiện truyền thông bận rộn đến mức đổ mồ hôi đầm đìa.
"Mau chụp một bức ảnh đẹp đi, nhanh chóng chỉnh sửa bản thảo và tranh thủ biên tập, bây giờ chúng ta nhất định phải chạy đua với thời gian!"
“Nếu chúng ta lên được hotsearch sớm nhất, chúng ta có thể trở nên bùng nổ trước tiên!”
Hơn mười vị chủ quản truyền thông lo lắng thúc giục đội nhà mình.
Mọi người gấp đến độ mồ hôi đầm đìa, lúc này họ giống như những con lừa trong tổ sản xuất.
Giọng của Lục Thanh Lam lại vang lên từ dàn âm thanh.
“Mọi người đừng nóng vội, vẫn còn có mấy người bạn chưa gặp mặt mọi người nữa!”
Bùm!
Những tia lửa rực rỡ bùng lên từ sân khấu và cánh cửa sân khấu lại được mở ra.
Bóng dáng của hai người dần dần hiện lên trong tầm mắt của mọi người.
“Chào mọi người, tôi là bạn tốt của các bạn Quý Lạc Xuyên.”
“Chào mọi người, tôi là Uông Dương Dương.”
Những khán giả ngồi dưới khán đài dần dần chết lặng vì ngạc nhiên.
Những ngôi sao nổi tiếng này bình thường gặp mặt một lần cũng khó, hôm nay hình như mình rơi vào ổ ngôi sao rồi.
Quý Lạc Xuyên, Uông Dương Dương?
Giới truyền thông cũng rất ngạc nhiên, hai người này không chỉ có lượng người hâm mộ khổng lồ mà còn rất khó mời.
Ở ngoài đời cũng rất ít nghe nói về tin tức của bọn họ, cả hai đều là nam thần màn ảnh!
“Mau chụp cận cảnh cho tôi! Máy ảnh đời mới, anh chụp cố định đi!”
Bảy ngôi sao tụ họp lại.
Tiểu Kha có chút xuất thần, cậu luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ.

Bùm bùm!
Hai quả pháo hoa bay lên không trung từ hai phía sân khấu và nở rộ thành những ngôi sao băng đầy màu sắc.
Toàn bộ sân khấu đột nhiên rung chuyển, sau đó một giọng nữ nhẹ nhàng phát ra từ loa.
Tiểu Kha nhìn bảy người, phát hiện cũng không có ai hát.
Rít…
Ở giữa sân khấu, khoảng đất trống chậm rãi mở ra một lỗ hình tròn lớn.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, một cái bục hình tròn từ từ nhô lên và sương mù dày đặc bao trùm…
Tiểu Kha nghi hoặc nhìn chằm chằm vào cái bục hình tròn.
Trong làn khói, có hai bóng người quay lưng về phía cậu hiện ra lờ mờ.
Đột nhiên, tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng lan truyền khắp quảng trường.
Những nốt nhạc nhẹ nhàng thổi qua biển người, bài hát thanh tao ngân nga theo đó.
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều đắm chìm trong âm nhạc tuyệt đẹp này.
Nhắm hai mắt lại, mọi người dường như có thể nhìn thấy một người phụ nữ quyến rũ đang nhảy múa dưới tuyết.
Trên bầu trời, vầng trăng lạnh lẽo phản chiếu dáng người duyên dáng của cô, nhưng ánh trăng chỉ có thể chiếu sáng tấm vải mỏng trước mặt cô.

Vương Nhạc Nhạc dùng cả hai tay gõ từng phím một, tiếng đàn dương cầm dần dần trở nên nhẹ nhàng hơn.
Trên khán đài, mọi người đều nhắm mắt nhếch khóe miệng lên theo điệu nhạc.
Người phụ nữ duyên dáng trong tâm trí đến dưới gốc cây khô, nhấp một ngụm rượu mạnh rồi rút ra một thanh nhuyễn kiếm từ thắt lưng.
Dưới ánh trăng, cô gái múa kiếm uyển chuyển, các chiêu thức biến hóa rất đặc sắc…
Tiếng dương cầm ngừng lại.
Biển người bùng nổ trong tiếng reo hò và vỗ tay nồng nhiệt.
Sương khói tản đi, hai bóng người xinh đẹp tuyệt trần chậm rãi hiện lên, trên màn hình cũng hiện ra dáng vẻ của hai người.
“Chào mọi người, tôi là Vương Tâm Như!”
“Chào mọi người, tôi là Vương Nhạc Nhạc.”
Tiểu Kha nghiêng đầu, cậu đã từng nghe chị bảy nói về hai cái tên này.
Hình như là tên của hai chị gái khác của mình?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.