Vương Văn Nhã không đành lòng thu hồi tầm mắt: “Dù sao thì bất ngờ cũng nằm ở phần sau. Chắc chắn buổi tối em trai sẽ rất vui. Hôm nay chúng ta phải để cho em ấy trở thành đứa bé vui vẻ hạnh phúc nhất.”
…
Bên cạnh chuồng chó, Tiểu Hắc nhếch miệng chế giễu, không ngờ mình lại quan trọng đến thế trong lòng các chị.
Tiểu Kha chú ý đến dáng vẻ của Tiểu Hắc, nhất thời nổi giận đùng đùng: “Này, Tiểu Hắc, mày có ánh mắt gì thế hả? Đi ra sau núi huấn luyện cùng tao.”
Gâu?
Tiểu Hắc nhanh chóng nở nụ cười như ánh mặt trời, nịnh nọt liếm tay cậu.
“Hừ, đừng tưởng là tao không nhìn thấy.”
Tiểu Hắc: Anh, em sai rồi.
Cuối cùng, một người một chó rời khỏi biệt thự, đi thẳng đến vườn hoa ở đằng sau.
Vương Tư Kỳ lo lắng nhìn em trai rời đi. Còn Vương Văn Nhã thì khẽ cười nói: “Xem ra em trai đâu có không vui, mà vẫn có tâm trạng dắt chó kia kìa.”
“Ừm, cũng có lý.”
Vườn hoa phía sau nhà, Tiểu Hắc căng thẳng nhìn Tiểu Kha đang chà xát lòng bàn tay. Hai chân của nó đã run lẩy bẩy rồi. Cảm giác sợ sệt bị khống chế ngày hôm qua bỗng ập đến.
“He he he, Tiểu Hắc ơi Tiểu Hắc, mày đừng có mà trách tao. Tao chỉ muốn tốt cho mày thôi. Tao sẽ cố gắng nhẹ tay~”
Gâu! Ẳng ẳng~
Tiếng rên rỉ thảm thiết tiếp tục vang lên ở sân sau, có điều lần này càng vang dội hơn.
Buổi trưa, Tiểu Hắc khập khễnh đi vào biệt thự. Trong ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ của hai cô gái, nó đã chui thẳng vào chuồng chó, toàn thân run rẩy.
“Tiểu Hắc làm sao thế? Nhìn dáng vẻ này chắc cũng không sao nhỉ?” Vương Văn Nhã nghĩ mãi chẳng ra, có lẽ chỉ có em trai đã dắt Tiểu Hắc ra ngoài mới biết được.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Kha đã quay trở lại biệt thự với nụ cười xán lạn.
Trong chuồng chó, sau khi Tiểu Hắc thấy cậu quay về đã chui đầu vào trong chuồng chó, quay mông về phía mọi người ngay.
Tiểu Hắc: Tôi là chó, nhưng cậu ta không phải là người.
Sau khi dạy dỗ nó một phen, cơn giận của Tiểu Kha cũng đã nguôi ngoai hơn nhiều. Cậu nhảy nhót đến cạnh chị gái dò hỏi: “Chị, chừng nào xuất phát đến tiệc sinh nhật vậy, em đã nóng lòng lắm rồi. Bây giờ xuất phát được chưa?”
Vương Tư Kỳ che miệng cười nói: “Nếu em đã nóng lòng rồi thì bảo chị tư dẫn em đi đón bạn thân của em trước đi.”
Tiểu Kha vui vẻ gật đầu.
Cậu đi xuống tầng hầm đậu xe, rồi hai chị em ngồi lên chiếc Rolls-Royce rời đi trước.
Mấy tên vệ sĩ và ba người Giang Nam cũng lái xe theo sát phía sau.
Vẻ mặt ngông cuồng của Giang Nam hiện lên tia bất đắc dĩ. Hôm qua tướng quân đích thân lên tiếng, sau này không cho phép anh ta theo sát Tiểu Kha nữa.
Hơn nữa còn mắng anh ta một trận, hỏi anh ta tại sao cậu chủ đi vệ sinh cũng đòi đi theo, sợ cậu bé rớt xuống hố à?
Anh ta rất muốn phản bác rằng rõ ràng là tướng quân đã căn dặn mình phải theo sát bảo vệ cậu chủ nhỏ, cuối cùng lại trách tội lên đầu mình.
Trên đường phố Ma Đô, chiếc Rolls-Royce Phantom quẹo trái quẹo phải, cuối cùng đi tới một khu chung cư bình thường.
Bảo vệ gác cổng sợ hết hồn, vội vàng mở cửa gara. Là Rolls-Royce đấy, bọn họ thường nhìn thấy nó ở trong giấc mơ.
Anh ta vừa mới bình ổn lại tâm trạng, lại có hai chiếc Rolls-Royce Cullinan chạy đến. Anh ta không thể ngồi vững được nữa, ngã phịch xuống sàn. Anh ta không kịp bận tâm đến bản thân, mà vội vàng mở cửa gara, để xe chạy vào.
Đợi sau khi xe chạy vào, anh ta mới cảm thấy hình như mình đã bị ngã đụng trúng eo.
Quái lạ, bình thường khu chung cư này làm gì có xe sang như thế này.