Ăn Mày Tu Tiên

Chương 111: Được thôi




Tiểu Kha cau mày, không hề sợ hãi dù đối mặt với Giang Nam.
Cả lớp đều kinh ngạc, có lẽ anh trai đó sẽ nổi giận mất.
"Được thôi."
Giang Nam đáp một cách không mặn không nhạt, rồi bước đi về phía cuối lớp.
Tất cả đều ồ lên ngạc nhiên, thì ra Giang Nam lại thực sự nghe lời Tiểu Kha ngồi xuống cuối lớp.
Thấy mọi chuyện không đi đến nỗi căng thẳng, cô Lưu thở phào nhẹ nhõm.
Giờ đây mỗi ngày lên lớp đều phải hồi hộp lo âu, chẳng biết bao giờ thì cuộc sống bình yên trở lại nữa.
Cô Lưu: Không ai dễ chọc cả, tôi thật sự đã kiệt sức rồi!
Tiết học đầu tiên qua đi vội vàng.
Ở hàng cuối, Giang Nam cứ im lặng quan sát bóng lưng của Tiểu Kha.
Gần hết tiết, cô giáo Ngữ văn đặc biệt nhắc nhở các học sinh, trong vài ngày tới sẽ có kỳ thi giữa kỳ, nhớ phải ôn tập nhiều.
Tiểu Kha đặt cuốn 'Từ điển tác phẩm văn cổ' xuống, ngẩng đầu lên suy tư.

Trước đó chị tư đã hứa, nếu thi giữa kỳ đạt điểm tối đa thì có thể lên học lớp cao hơn.
Cậu đã rất mong chờ thi giữa kỳ, vì cậu tự tin có thể thi đạt điểm tối đa.
Giờ nghỉ trưa.
Tiểu Kha và Đỗ Tử Mặc đến nhà ăn dùng cơm như mọi khi, nhưng lần này có người lạ luôn đi theo họ.
Khi ăn, người đó theo, khi đi vệ sinh người đó cũng theo, luôn duy trì khoảng cách ba mét với Tiểu Kha.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, gương mặt Tiểu Kha đỏ bừng vì tức giận, cậu bé thực sự không chịu nổi nữa, quay lại mắng:
Adv
"Này, anh có thể đừng theo sau tôi không? Đi vệ sinh mà cũng đi theo sát tôi thế kia!"
Giang Nam đút hai tay vào túi quần, thờ ơ liếc nhìn cậu một cái rồi không nói gì thêm.
Điều này làm Tiểu Kha tức đỏ cả mặt, cậu nghĩ cách đẩy Đỗ Tử Mặc ra xa rồi mới kéo Giang Nam vào một góc khuất trong sân trường.
Một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm vào nhau, cảnh tượng khá là căng thẳng.

"Này!"
Tiểu Kha lên tiếng trước, đưa bàn tay nhỏ nhắn chỉ về phía anh ta:
"Anh có phải là người do chị hai cử đến không?"
Giang Nam gãi tai một cái rồi gật đầu thừa nhận.
"Vậy anh có thể giống như chú Phó, tránh xa tôi một chút không, đừng làm ảnh hưởng đến việc tôi làm."
Giang Nam lạnh nhạt nói:
"Đây là mệnh lệnh của tướng quân, chúng tôi chỉ làm theo mà thôi. Hơn nữa chỉ có một mình tôi theo sau cậu thôi."
"Chúng tôi? Tưởng chỉ có mỗi anh thôi chứ?"
Trong lúc nhất thời Tiểu Kha không hiểu ý của Giang Nam.
Adv
Thiếu niên nhìn về phía xa xăm rồi chỉ về hướng đó.
Tiểu Kha quay lại nhìn theo và thấy hai người đàn ông khoảng hai mươi mấy tuổi đang nhìn mình từ đằng xa.
Dùng thần thức thăm dò, cậu giật mình nhận ra hai người này có thực lực tương đương với Hắc Bào Nhân kia.
Chị hai lại cử thêm ba võ giả đến bảo vệ mình nữa à?
Gương mặt cậu bé xụ xuống, sau này làm việc gì cũng càng không tự do nữa rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.