Ăn Mày Tu Tiên

Chương 107: Thật là hay bắt nạt chó mà




Hai chị gái không hề ngạc nhiên nhiều, khiến Tiểu Kha rất khó hiểu.
Sau đó, họ cùng đặt điện thoại lên bàn.
Màn hình đang phát đoạn video giống hệt với đoạn lúc nãy mẹ bảo cậu xem.
Chỉ khác là lượt like đã lên đến 200 nghìn, và có vẻ vẫn đang tăng.
"Em trai ngoan, kể cho chị nghe em làm thế nào vậy, chị rất tò mò đấy."
Vương Tư Kỳ cười tủm tỉm nhìn Tiểu Kha.
Lại đến nữa rồi?
Cậu đang nghĩ đến việc giả chết chạy trốn, nhưng rồi nghĩ ra một sáng kiến linh hoạt, ngọt ngào lí giải:
"Đây là đạo cụ của trường học, tảng đá và lò luyện đan đều bằng vật liệu bơm hơi mà thôi."
Hai chị gái ghì má vào hai bên má cậu, thở ra và nói:
"Thật không vậy? Em trai ngoan?"
"Thật… thật mà!"

Tiểu Kha điên cuồng gật đầu, trái tim đập thình thịch không ngừng.
Trần Tuệ ở bên cạnh nhắc nhở:
"Hai chị thôi đi, nhìn xem Tiểu Kha căng thẳng đến thế kìa."
Hai người Vương Tư Kỳ cười khẽ rồi thu điện thoại lại.
Không lâu sau, mọi người ăn tối xong.
Đã lâu rồi Tiểu Kha không chơi với Tiểu Hắc, hôm nay cậu dắt nó ra sau vườn chơi.
Tiểu Hắc vốn đang nằm phè phởn thì bị cậu bé nhỏ hơn nó kéo đi.
Gương mặt của nó lộ rõ vẻ chống cự.
Một người một chó ra sau vườn, Tiểu Kha nhìn Tiểu Hắc cười xấu xa.
Hồi tháng trước, nhờ uống đan dược, Tiểu Hắc đã lớn bằng một con chó Ngao cỡ nhỏ.
Giờ sau một thời gian lâu như vậy, Tiểu Hắc càng lớn hơn, lông tơ mượt màu trắng tuyết, ánh mắt cũng sáng long lanh tương tự con người.
Điều kỳ lạ hơn là trong cơ thể nó có một luồng yêu khí lưu chuyển không ngừng, giống như linh khí của bản thân cậu, chỉ khác cách gọi mà thôi.
Tiểu Kha đã tiến vào Trúc Cơ Kỳ, linh khí trong đan điền đã được nén thành chất lỏng.
Toàn bộ linh khí của cậu được chuyển hóa thành linh lực, sức mạnh tổng thể tăng gấp mấy chục lần so với trước.
Cùng với sự tăng lên của tinh thần lực, Tiểu Kha trở nên thông minh hơn rất nhiều, những kiến thức trước đây phải đọc đi đọc lại mới nhớ được thì giờ chỉ cần đọc qua một lần là có thể ghi nhớ hoàn toàn.
Tiểu Kha nhìn chằm chằm Tiểu Hắc với vẻ sững sờ, đang suy nghĩ liệu có nên dạy người trong nhà tu tiên hay không.
Nhưng sư phụ đã dặn không được kể cho người khác, cũng không thể tiết lộ bí mật của mình.
Nghĩ đến đây, cậu rơi vào tâm trạng phiền muộn.
Nhưng Tiểu Hắc đã theo mình tu luyện, liệu có tính là phạm giới luật không?
Hơn nữa, thần tiên với phàm nhân khác biệt, theo thời gian, người nhà của cậu sẽ già đi còn cậu vẫn rất trẻ…
Dù sao, tu sĩ đã đến Trúc Cơ Kỳ thì tuổi thọ cũng khoảng hai trăm năm.

Tiểu Kha lắc đầu quầy quậy, cậu không thể nhẫn tâm nhìn các chị trở thành bà lão được.
Tiểu Hắc ngồi xổm bên cạnh, nhìn chằm chằm Tiểu Kha đang lắc lư đầu.
Tiểu Hắc: Tên này có bị điên không vậy?
Vừa mới chửi thầm trong lòng, nó chợt cảm nhận một sức ép kỳ lạ truyền đến.
Tiểu Kha ban nãy còn đăm chiêu giờ đã tỉnh táo, nở một nụ cười rạng rỡ với nó.
Tiểu Hắc:???
"Đã lâu chưa về nhà, giờ để xem kết quả tu luyện của mày như thế nào."
Tiểu Kha trực tiếp lơ lửng trên không trung, mở miệng nói.
"Tao sẽ nhẹ tay, xem mày chịu được bao nhiêu sức mạnh của tao."
Gâu?
Trên không trung, quanh người Tiểu Kha bao phủ một lớp sương mỏng, cậu bấm ngón tay vung ra.
Một con rắn lôi nhỏ há to miệng lao nhanh về phía Tiểu Hắc.
Gâu gâu!
Tiểu Hắc nhanh chân bỏ chạy, nhưng chưa chạy được vài bước đã bị rắn lôi đánh trúng mông.
Nó chỉ cảm thấy bờ mông căng chặt, truyền đến một cơn đau rát như bị đốt.

May mà sau một lúc, cảm giác đau đớn đã hoàn toàn biến mất.
"Ha ha ha, đến đây nào!"
Tiểu Kha lại phẩy tay tạo ra một con rắn lửa, rõ ràng mạnh hơn rắn lôi nhiều.
Thấy không có chỗ trốn, Tiểu Hắc trực tiếp nhảy lên mở miệng nuốt chửng rắn lửa.
Khi rơi xuống đất, nó ho khan vài cái, rồi phun ra hai vòng khói.
"Ồ, thế mà mày đã lĩnh ngộ được kỹ năng nuốt chửng rồi sao?"
Tiểu Kha hơi kinh ngạc, mỗi con yêu thú mới tu luyện đều có thể lĩnh ngộ kỹ năng bổn mạng.
Kỹ năng bổn mạng có mạnh yếu khác nhau, 'nuốt chửng' sẽ giúp yêu thú hấp thu thiên tài địa bảo nhanh hơn, đẩy nhanh quá trình tu luyện.
"Tốt lắm, hãy để tao xem mày còn bao nhiêu sức mạnh nữa."
Tiểu Hắc: Thật là hay bắt nạt chó mà!
Gâu~
Sân sau nhà họ Vương không ngừng vang lên những tiếng kêu rên thảm thiết.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.