Ẩn Đế

Chương 61: Tuyết hồ




Gần như trong nháy mắt nàng kia nhảy xuống, ở bụi hoa cách tường không xa lập tức giật giật, lá cây rì rào lay động, không bao lâu, một bóng dáng nho nhỏ trắng như tuyết từ đó chạy ra, nhanh như tên bắn chạy về phía Cung Trường Nguyệt ở hồ nhỏ.
“Súc sinh! Đứng lại!” Nàng kia trừng mắt, mắt ngọc mày ngài đầy vẻ tức giận nhưng lại xinh đẹp lạ thường, nàng cầm roi da trên tay chỉ vào bóng dáng tuyết trắng kia, gầm lên một tiếng, sau đó liền chạy theo.
Vật kia thoạt nhìn gầy tới mức da bọc xương, tốc độ lại nhanh như gió, cho dù nàng kia dùng khinh công thì vẫn kém vật nhỏ kia vài bước, trơ mắt nhìn nó chạy đến bên hồ, sau đó nhảy, toàn bộ thân mình giống như bay lên, rơi vào thuyền nhỏ trong hồ.
Nguy rồi! Thị vệ trong phủ Cung Trường Nguyệt nhìn thấy hồ ly kia lủi đến thuyền nhỏ, trong lòng sợ hãi, vội vàng đuổi theo.
Cung Trường Nguyệt từ lúc bên tai cứ ồn ào không dứt thì đã có chút bực bội, bất quá nàng vẫn nhắm mắt nằm ở đó, lười đi xử lý mấy chuyện này. Ai biết được, không bao lâu sau, có một hơi thở xa lạ chạy vè phía mình, hơi thở này hình như… không phải người? Hình như là động vật!
Cung Trường Nguyệt khẽ mở mắt, liền nhìn thấy một bóng dáng tuyết trắng nhẹ nhàng nhảy lên thuyền nhỏ của mình, lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, nó nhanh như chớp trốn vào dưới thân nàng, dùng móng vuốt ôm đầu nằm sát ở góc đó, sợ hãi đến lạnh run.
Cung Trường Nguyệt cảm giác được vật nhỏ kia run lên thì không vội đuổi nó đi, mà chậm rãi mở to mắt, lạnh lùng nhìn về phía bóng dáng khác đang thả người nhảy xuống thuyền của mình.
Đó là một nữ tử, bộ dáng có chút xa lạ, nàng ta không chút che dấu lửa giận cùng ánh mắt ngoan lệ của mình, khiến Cung Trường Nguyệt chỉ liếc mắt là hiểu được – đây là một người tàn nhẫn hung hãn.
“Hừ.” Cung Trường Nguyệt thản nhiên hừ một tiếng, sắc mặt trầm xuống, đột nhiên ngồi thẳng người lên, sau đó không chút thương tiếc vung tay áo về phía nàng kia, một đạo kình phong lập tức đánh tới nàng kia.
Nữ tử vận khinh công, vừa mới tới giữa không trung, liền cảm giác được một lực lượng vô hình đánh về phía mình, giống như một tòa núi cao, nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị lực lượng này đập vào trong hồ.
Tuy rằng bây giờ là mùa xuân, nhưng vẫn có một tia rét tồn tại, nữ tử rơi xuống hồ liền cảm thấy một cỗ lãnh ý hướng về phía mình, làm cho nàng run lên, sau đó sặc vài ngụm nước miếng.
“Tiểu thư!” Thị nữ gia nô nhìn thấy tiểu thư rơi vào trong hồ, kinh hoảng líu ríu kêu lên, sau đó vội vàng chạy về phía hồ, một đám như bánh trẻo, đều nhảy xuống nước (cái này mình không hiểu sao lại so sánh với bánh trẻo nữa  :-s ), lôi kéo cả nửa ngày mới đem nàng kia lên tới bờ.
“Khụ khụ… Cút ngay! Một đám… khụ khụ… Một đám phế vật!” Nàng kia ho tới mức thở không được, phun vài ngụm nước bọt, lộ khuôn mặt tái nhợt vì lạnh, lại có khí lực đẩy thị nữ gia nô ra, lưu loát mắng hai câu.
Cung Trường Nguyệt dĩ nhiên không có tâm tư nhìn trò khôi hài trên bờ, nàng quay lại phía sau, chụp một cái, liền bắt vật nhỏ lông xù màu trắng ra, tập trung nhìn vào, thì ra là một con hồ ly.
Thân mình của nó rất nhỏ, Cung Trường Nguyệt dùng hai tay là có thể nâng nó lên, lúc này nó cuộn mình ở trong tay Cung Trường Nguyệt, không ngừng lạnh run, một đôi mắt màu lam âm u nhìn Cung Trường Nguyệt, đáng thương không thể tả.
“Còn rất xinh đẹp.” Cung Trường Nguyệt thản nhiên tán thưởng một câu.
Con hồ ly này quả thực rất đẹp, bộ lông sạch sẽ trắng như tuyết, con mắt như có ngọn lửa màu lam. Ánh mắt Cung Trường Nguyệt nhíu lại, búng lên chỏm lông lộn xộn trên trán nó, quả nhiên phát hiện ở đó có một ấn ký màu đỏ nho nhỏ.
Xích phượng tuyết hồ!
Lúc Cung Trường Nguyệt còn nhỏ, lúc nhàm chán, liền thường xuyên đi vào Tàng thư các trong cung đọc sách, Tàng thư các dĩ nhiên có rất nhiều bộ sách trân quý, trong đó có một quyển là [dị vật chí], mặt trên ghi một ít thứ kỳ quái gì đó, trong đó có nói về vật nhỏ trước mặt này, một giọt máu có thể giải trăm độc trị vạn bệnh, đựng gọi là xích phượng tuyết hồ!  edit:CaS
Vật báu như thế, ngàn năm khó gặp, hôm nay nàng cư nhiên lại có thể thấy nó!
Nếu đã thấy, thì phải là của nàng.
Cung Trường Nguyệt suy nghĩ hợp lý như thế, không chút để ý trên bờ còn có một nữ tử nằm sấp trên bờ, mà nàng ta đến đây chính là vì đuổi theo vật nhỏ này, theo lẽ thường, nàng nên trả lại xích phượng tuyết hồ cho chủ nhân mới đúng.
Đáng tiếc, người mà nàng ta gặp lại là Cung Trường Nguyệt.
Trong nhận thức của Cung Trường Nguyệt, chỉ cần là thứ nàng muốn, thì không có gì không chiếm được, bất luận là dùng thủ đoạn gì.
Thấy bộ dáng lạnh run của vật nhỏ trong lòng bàn tay, Cung Trường Nguyệt miễn cưỡng vỗ vỗ đầu nó, lại thần kì làm cho xích phượng tuyết hồ yên tĩnh hơn, có chút ỷ lại nhìn nàng.
Cung Trường Nguyệt cầm mặt nạ bạc ở bên cạnh, sau đó đứng dậy, điểm nhẹ mũi chân một chút, tiểu thuyền thậm chí còn không hề rung động, nàng đã nhún người nhảy lên, bóng dáng tuyết trắng giống như trích tiên, trong nháy mắt đã từ tiểu thuyền kia hạ xuống bên hồ.
Thị vệ thấy chủ tử đi đến trước mặt mình, trong lòng căng thẳng, vội quỳ một gối, “Thuộc hạ thủ hộ bất lực, thỉnh chủ tử trách phạt!”
Cung Trường Nguyệt liếc nhìn hắn, nhàn nhạt bỏ lại một câu-
“Đi Hình đường chịu ba mươi đại bản.”
Thị vệ thở phào nhẹ nhõm – may mắn, chủ tử không trực tiếp ban chết cho mình, tuy rằng ba mươi đại bản ở Hình đường cũng gần như đánh chết nửa cái mạng nhỏ của hắn.
Cung Trường Nguyệt đi qua thị vệ đang quỳ một gối kia, không quá vài bước liền dừng lại, nghiêng nửa đầu nhìn thị vệ, lạnh giọng nói, “Đem đám người này vứt ra ngoài cho ta.”
Ngữ khí thật bình thản, lại khiến người ta không rét mà run.
“Vâng!” Thị vệ trung khí mười phần lên tiếng, sau đó đứng dậy, hung tợn nhìn đám người trước mặt, hừ hừ hai tiếng, trong lòng nghĩ, nếu không phải vì các ngươi, ta cũng sẽ không bị phát, chờ đại gia ta đem các ngươi vứt ra ngoài!
Nữ tử được gọi là tiểu thư kia, cũng chính là Tô Như Tuyết, nhìn thấy nam thử bạch y xa lạ chuẩn bị ôm hồ ly của nàng rời đi, nàng vội vàng đi lên, tức giận đến mức giậm chân, hô lên, “Này! Ngươi đứng lại cho ta! Trả hồ ly lại cho ta!”
Nam tử bạch y dừng lại, sau đó chậm rãi quay đầy, lẳng lặng nhìn nàng.
Thanh âm của Tô Như Tuyết liền im bặt.
Nam tử bạch y kia mang một khối mặt nạ màu bạc, chỉ lộ ra cằm nhọn tái nhợt.
Nàng không thấy toàn bộ diện mạo của nam tử kia, nhưng chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thiên hạ đều lâm vào thất sắc, mà nam tử kia, ngạo nghễ đứng ở đó, nhìn vạn vật bằng nửa con mắt, khí phách tôn quý như vậy.
Tô Như tuyết hít sâu, há miệng thở dốc, không nói được từ nào.
“Của ngươi?” Nam tử kia thản nhiên lên tiếng, thanh âm nhẹ nhàng như vậy, lại làm người ta cảm thấy sự bất mãn vô cùng.
Tô Như Tuyết hoảng hốt, còn chưa kịp giải thích thì đã nghe nam tử kia bỏ lại một câu –
“Bây giờ là của ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.