Trong đêm, một tiểu thái giám núp ở chỗ tối, thấy xa xa có xe ngựa được bốn con Xích Thố kéo chạy đến hoàng cung, liền xoay người nhanh chóng chạy về Nhạc Hoa cung. Mà Nhạc Hoa cung, là chỗ ở của Đức phi.
“Nương nương! Đức phi nương nương!”, cách thật xa, tiểu thái giám dùng giọng nói chói tai của hắn cao giọng hô.
Đức phi mặc khổng tước lục sắc gấm y, ngồi ở chủ vị trên cao, tao nhã bưng ly trà, tinh tế thổi nhẹ vụng trà, nhấp một ngụm. Chợt nghe được tiếng tiểu thái giám trong cung của mình truyền từ xa tới, trong đêm yên tĩnh vô cùng rõ ràng, nàng có chút hờn giận nhíu nhíu đầu mày, trừng mắt nhìn tiểu thái giám hoang mang rối loạn đang chạy vào, tức giận nói, “Thân là thái giám của bản cung, sao lại có thể không có quy củ như thế, ồn ào như vậy còn ra thể thống gì? Chẳng phải làm người ta chê cười sao!”
Tiểu thái giám thấy Đức phi bất mãn, trong lòng sợ hãi, chân mềm nhũn liền quỳ xuống, vừa dập đầu vừa sợ hãi nói, “Đức phi nương nương tha mạng! Đức phi nương nương tha mạng! Nô tài chỉ là rất nóng vội, nhất thời mới…”
“Được rồi! Đừng nói nhảm nữa.” Đức phi đặt mạnh ly trà trong tay xuống, cầm lấy lò sưởi hoa văn tinh xảo bên cạnh sưởi tay, thờ ơ nói, “Chuyện bản cung bảo ngươi đi thăm dò thế nào rồi?”
Tiểu thái giám vẫn như trước quỳ trên mặt đất, nhưng không tiếp tục dập đầu, “Nô tài thấy xe ngựa trưởng công chúa đã trở lại, nhưng đến cửa cung cũng không xuống xe mà trực tiếp đi vào, giống như… giống như đi thẳng về hướng Vị Ương cung, tam hoàng tử hẳn là… ở trên xe.” Càng nói đến đoạn sau, tiểu thái giám có chút sợ sệt giảm nhẹ giọng nói.
Bất quá Đức phi vẫn nghe rõ ràng, đặc biệt nghe xong câu “đi thẳng về hướng Vị Ương cung”, Đức phi quả thật cảm thấy tức giận không thể kiềm! Nàng tuy rằng biết Cung Trường Nguyệt rất kiêu ngạo, nhưng thật không ngờ lại kiêu ngạo đến nước này! Cho dù nàng không thích Cung Mộ Ly, nhưng Cung Mộ Ly cũng là người của Nhạc Hoa cung nàng, Cung Trường Nguyệt ngay chào hỏi cũng không làm, không nói hai lời liền đem người trong cung của nàng đi, đây là có ý gì?!
Đức phi càng nghĩ càng giận, trực tiếp vỗ mạnh lên bàn, tiếng vang thật to làm người chung quanh thoáng chốc run lên, biết rõ tính tình Đức phi, bọn họ vội vàng hoảng sợ cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ phát sinh chuyện gì đó bị Đức phi bắt lấy nhược điểm, trừng phạt khi đó còn nặng hơn bình thường mấy chục lần!
Đức phi xuất thân không cao, không thể so với những nhất phẩm thiên kim cùng tiến cung khi đó, phụ thân của nàng là tứ phẩm Lại Bộ Thị Lang. Nhưng nàng dựa vào dung mạo cùng thủ đoạn, từng bước một ngồi lên vị trí tứ phi, còn cùng nắm quyền giải quyết chuyện lục cung. Tuy nói trên đường có chút khó khăn, nhưng bởi vì nàng thận trọng, cho nên một đường đi tới cũng coi như thuận phong thuận thủy*. Mà nàng làm gì gặp được người có can đảm miệt thị nàng như thế?!
*Thuận phong thuận thủy: tựa như thuận buồm xuôi gió của VN mình.
Tuy nói Đức phi nhịn Cung Trường Nguyệt rất nhiều chuyện, nhưng lúc này nàng thật sự không nhịn được nữa!
Đức phi đột nhiên đứng lên, thanh âm có chút âm trầm, “Bãi giá Thanh Nhã các Vị Ương cung!”
Mà Thanh Nhã các ở phía sau Vị Ương cung, Cung Trường vừa mới từ phòng tắm đi ra, đại khái cũng chỉ vào lúc này, nàng mới có thể đổi thói quen mặc y phục huyền sắc, thay thành một bộ cẩm bào màu trắng, làn váy kéo thật dài trên mặt đất, nhưng mặt thảm được giữ rất sạch sẽ cho nên cẩm bào cũng không dính một chút bụi.
Cung Trường Nguyệt đi đến ngồi xuống bàn, trên bàn có một chén cháo tổ yến mới được làm xong, nàng cầm lấy thìa múc một ngụm bỏ vào miệng, thấy hương vị ngọt ngào tinh tế, rất hợp với khẩu vị của nàng, liền vừa lòng gật đầu.
Tiểu thái giám cầm khay có chút khẩn trương nhìn phản ứng Cung Trường Nguyệt, thấy nàng vừa lòng gật đầu, trái tim mới hạ xuống, cầm khay gỗ lui qua một bên. Hắn lấy từ trong ngực ra một quyển sổ nhỏ, mượng cung nữ bên cạnh một cây bút, sau đó ở mặt sau của chữ “Cháo tổ yến” vẽ một dấu màu đỏ nho nhỏ.
Lúc này, Lưu Thấm từ bên ngoài đi vào, nàng đến gần Cung Trường Nguyệt, thấp giọng nói, “Công chúa, sách mà người muốn ta đưa cho tam hoàng tử, ta đã đem qua, hiện tại hắn đang vùi đầu đau khổ đọc.”
“Ân.” Cung Trường Nguyệt lên tiếng, rủ mắt tiếp tục húp cháo.
Lưu Thấm há miệng tựa hồ muốn hỏi gì đó, lại nghẹn nửa ngày cũng không tìm ra lý do.
Cung Trường Nguyệt vừa vặn uống hết chén cháo tổ yến, nàng buông thìa, bảo cung nữ đem bát thu lại, sau đó nhận lấy cẩm khăn thấm miệng. Tuy Cung Trường Nguyệt không có quay lại nhìn Lưu Thấm, nhưng nàng hiện tại vẫn có thể cảm nhận được tâm tình bất ổn của Lưu Thấm, liền mở miệng hỏi, “Làm sao? Lo lắng cho Thanh Sở?”
Nàng vừa nói, vừa đứng lên, cầm lấy quyển sách ngày hôm qua vẫn chưa xem xong, đi đến nhuyễn tháp được lót da ngân hồ, ngồi xuống, sau đó lười biếng dựa vào, tập trung xem sách.
Lưu Thấm do dự một lát, vẫn cúi đầu “uh” một tiếng.
Cung Trường Nguyệt thoáng ngẩng đầu, mang theo vài phần ý cười, “Không phải đã trở về rồi sao?”
Nàng vừa dứt lời, một bóng dáng linh hoạt nhanh nhẹn từ cửa sổ đang mở rộng lủi vào, nhẹ nhàng đáp xuống đất, trên người hình như còn mang theo không khí lạnh lẽo ẩm ướt bên ngoài. Bọn cung nữ thái giám chung quanh có vẻ là nhìn quen lắm rồi, cũng không cảm thấy kinh ngạc chút nào, vẫn như trước làm việc của chính mình, không dám hỏi nhiều một câu.
Thanh Sở đứng cách Cung Trường Nguyệt rất xa, vụng trộm nhìn mặt Cung Trường Nguyệt, thấy nàng hình như không tức giận, mới từ từ chầm chậm tới gần. Còn không đợi nàng tới gần, Lưu Thấm liền giậm chân, thấp giọng quát, “Đi đâu vậy?”
Thanh Sở ngượng ngùng cười cười nhìn Lưu Thấm, lại không biết xấu hổ kể - nàng vốn là nghe lời chủ từ đi mua điểm tâm, không nghĩ tới vừa đi lại nhìn thấy nhiều thức ăn ngon như vậy, kết quả là… quên cả thời gian, đợi tới lúc nàng nhớ ra mệnh lệnh của chủ tử, thì không biết đã qua bao lâu rồi, chủ tử có lẽ cũng đã tắm rửa thay y phục ở trong Thanh Nhã các rồi. Nàng sợ sệt bị phạt, do do dự dự nửa ngày mới dám đi vào.
“Chủ… chủ tử, ta sai rồi…” Thanh Sở lúng túng nói.
Cung Trường Nguyệt lật qua một trang sách, thản nhiên nói, “Ngươi đã hiểu thì biết phải bị phạt, lui xuống đánh mười gậy.”
“Nga.” Thanh Sở biết từ trước đến nay chủ tử luôn thưởng phạt phân minh, bây giờ phạt nàng mười gậy, đã là nhẹ nhàng rồi. Huống chi vốn là nàng làm sai, cũng không cầu xin gì, trực tiếp lĩnh phạt.