Ẩn Cư Ba Năm, Ra Ngục Thành Vô Địch

Chương 58:




Chủ tiệm liên tục gật đầu: “Không thành vấn đề, một yêu cầu của cậu Dương, tôi còn không thể hoàn thành sao?”  
Nói xong nhanh chóng lao đến thử việc quát nói:”Không nghe thấy à, mau bảo gã nhà quê kia cởi ra, đợi lát nữa dính mùi nghèo kiết hủ lậu cậu Dương không lấy nữa, thì cô đến mà gánh tổn thất này!”  
“Nhưng... chị Huyên, vị khách này cũng quyết định mua...”. Thử việc nhìn chủ tiệm nhỏ giọng nhắc.  
Đều là khách hàng, chắc chắn là phải bán cho người đến trước rồi, quy tắc thứ tự đến trước và sau là mãi mãi không thay đổi.  
“Không nghe thấy à? Tôi nói rồi, tôi muốn mua bộ quần áo này!”  
Dương Khải thoáng có chút nổi nóng tức giận hét: “Cô còn muốn làm nhân viên phục vụ nữa không? Ông đây là hội viên vàng của tiệm các cô, chăm sóc ông đây tốt, mua thêm vài bộ quần áo, phần trăm kia đủ cô làm hai ba năm đấy! Bảo anh ta cởi ra!”  
“Nhưng thưa anh, cái này...”  
Bốp!  
Bốp!  
Nhân viên phục vụ vốn định thương lượng đàm phán một chút, nếu hai người đều thích quần áo này, có thể lấy bộ khác từ kho hàng.  
Nhưng Dương Khải hoàn toàn không cho cô cơ hội nói nhiều lời, trực tiếp tát hai cái, không ngờ tới khóe miệng cô gái kia bị đánh chảy cả máu.  
“Đáng đời! Cậu Dương mà cô cũng dám đắc tội, không muốn làm nữa thì cút đi ngay!”. Chủ tiệm xông về phía cô ta giận dữ hét lên.  
Phụt ha ha --  
Trong lúc bầu không khí đóng băng, một bên truyền đến một tràng tiếng phì cười.  
“Thế nào? Ở trên giường không được như ý, liền cần phải ra ngoài tìm lại tôn nghiêm đàn ông à? Chó nhỏ!”, Mạc Hiển khoanh tay cười lạnh nói.  
Tần Lan cũng là một mặt chán ghét liếc nhìn anh ta: “Nhìn bộ dạng, Đình Đình gây không ít áp lực cho anh, mới khiến anh phát tiết lửa giận lên người người khác!”  
“Cô có ý gì?”  
“Ha hả, tôi có ý gì anh tự biết!”  
“Tôi...!”  
Lúc trước Mạc Hiển nói Dương Khải yếu về mặt kia, Tần Lan còn có chút không tin, hiện tại nhìn phản ứng của anh ta, vậy tám phần chính là không được rồi.  
Mạc Hiển đi lên trước vỗ vỗ vai anh ta cười xấu xa: “Thực ra ba giây cũng không phải vấn đề gì lớn, nếu không anh tự tát mình hai cái, xin lỗi người ta, tôi dạy anh một chiêu, khiến anh uy phong như cũ, ít nhất thời gian tăng lên tới... Năm giây!”  
“Nói láo, ông đây bản thân đã được mười giây! Sớm đã uy phong như trước rồi!”, Dương Khải cau mày tức giận nói.  
Vừa nói xong chưa được hai giây, anh ta lúc này mới ý thức được mình đã nói sai, nhanh chóng bịt miệng lại, ba giây với mười giây thì có gì khác biệt chứ?  
Mấy nhân viên bán hàng nữ xung quanh và cả một vài khách hàng nghe thấy lời này đều không khỏi nhìn về phía bên này.  
Lần đầu tiên nghe thấy lời nói không biết ngượng mồm như vậy!  
Mười giây đồng hồ, uy phong như trước?  
Tần Lan ở một bên thiếu chút nữa không nhịn được cười lên tiếng, vội che miệng quay người đi, nhân viên đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp, bình thường sẽ không cười, trừ phi không thể nhịn được.  
Mạc Hiển cũng cười khúc khích rồi kìm lại:”Vừa nhìn người anh em họ Dương, là một người đúng giờ, đều chính xác tới từng giây! Không giống ta, đều tính theo giờ!”  
Nói xong anh còn nhìn về phía Tần Lan chớp chớp mắt: “Đúng không, bé mèo hoang!”  
Xoát!  
Mọi người lại chuyển ánh mắt nhìn sang Tần Lan.  
Chậc chậc!  
Nhìn màu da này!  
Nhìn khí chất này!  
Nhìn dáng người này!  
Chẳng trách lại xinh đẹp như vậy, hóa ra là được tưới nhuần tốt!  
Trong ánh mắt nhìn Dương Khải của mọi người đều tràn đầy sự ghét bỏ và đồng tình, ngược lại ánh mắt nhìn Tần Lan lại tràn ngập sự hâm mộ.  
Có bạn trai như vậy, vậy không phải mỗi tối đều thăng hoa à!  
“Muốn chết à!”. Gương mặt Tần Lan xoát một cái đã đỏ ửng đến mang tai cấu tay anh tức giận nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.