Ẩn Cư Ba Năm, Ra Ngục Thành Vô Địch

Chương 4:




1960 tỷ! 
Nghe thấy con số này, não của Mạc Hiển chấn động, đỏ đen cỡ nào mà thua tới mức này? 
“Con mẹ nó, cỡ đó thì rốt cuộc đánh bao nhiêu thế hả?” 
Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng điệu có chút bỉ ổi của ông Tần: “Không lớn, chỉ năm hào thôi!” 
“Năm... năm hào?” 
“Giấy trắng mực đen ghi ở chỗ tôi đây này, hoặc là cậu trả hết 1960 tỷ này, đồng thời giúp giá trị công ty nhà họ Tần chúng tôi tăng lên gấp 10 lần, còn không, chỉ đành để cậu chịu ấm ức, làm cháu rể của nhà họ Tần chúng tôi!” 
“Ôi vãi..” 
“...” 
Anh thực sự không ngờ được mà, lúc còn sống, sư phụ của anh cũng đã báo anh rồi, không ngờ chết đi vẫn còn để lại cho anh một đống nợ dai dẳng thế này. 
Hơn một nghìn tỷ, mặc dù bản thân anh cũng là người từng trải nhưng hồi đầu vẫn bị cháu số này làm cho ngã ngửa. 
Vốn gốc năm hào mà còn có thể thua nhiều vậy, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa chắc ông ấy cũng chẳng cần đánh bài nữa. 
“Ngoài ra, tôi cũng tiết lộ cho cậu một thông tin, e là sư phụ của cậu không chỉ nợ mình nhà họ Tần của tôi đâu!”. Ông Tần xấu xa cười tít mắt nói: “Nếu cậu làm cháu rể của nhà họ Tần này, tôi có thể giúp cậu”. 
Tần Lan ở bên cạnh hoàn toàn không thích điều này, để anh ta làm vệ sĩ của cô ấy thì cũng coi như là đạt tiêu chuẩn, nhưng mà để anh ta làm chồng chưa cưới của mình, anh xứng sao? 
“Không, cháu không gả, dạng người lưu manh như anh làm sao xứng với cháu chứ!” 
Ông lão ở đầu dây bên kia gầm lên giận dữ: “Câm miệng cho ông...” 
“Gả cho tôi? Mơ đi cưng! Người theo đuổi tôi, có thể xếp hàng dài mười dãy phố đấy, tiền sư phục nợ nhà họ Tần nhà các người, tôi sẽ trả hết cả vốn lẫn lãi!”, Mạc Hiển không nhịn được cười lạnh nói. 
Nghe nói thế, ông lão chỉ chỉ yên lặng thở dài một hơi: “Là nhà họ Tần chúng tôi trèo cao rồi, vậy ngày mai cậu đến công ty làm việc đi!” 
Nói xong liền cúp điện thoại. 
Anh thật sự không nghĩ tới, sư phụ của mình chết rồi mà vẫn có thể để báo anh tới mức này. 
“Chìa khóa!” 
Mạc Hiển đi đến trước mặt Tần Lan, vươn tay ra trước mặt cô ấy nói. 
“Chìa khóa gì?”, cô ấy nhíu mày, trầm giọng nói. 
“Hỏi thừa! Chìa khóa nhà cô đó! Tôi không đi theo, lỡ đâu một ngày nào đó cô chết ở trong nhà thì sao! Có điều tôi nói trước nhé, tôi chỉ bảo vệ cho cô thôi, tôi bán nghệ không bán thân, cô đừng có mà thèm khát thân xác tôi!” 
“Ai thèm khát cơ thể của anh chứ!" 
Tuy rằng nói như vậy, nhưng tình huống ban nãy vẫn rõ rành rành trước mắt, dù có chút không muốn, nhưng cô ấy vẫn gỡ chìa khóa ở chỗ treo chìa khóa dự phòng xuống. 
Khi lấy được chìa khóa, Mạc Hiển chuẩn bị xoay người rời, hoàn toàn không cần hỏi Tần Lan sống chỗ nào, chỉ cần thăm dò một chút là có thể biết tất cả thông tin Tần Lan, thậm chí ba vòng cũng có thể điều tra ra được. 
“Ê, không phải anh đã nói bảo vệ tôi sao! Bây giờ anh đi đâu?”, Tần Lan nhìn theo bóng dáng của anh, dậm chân hét lên: “Làm ơn đi, anh cầm đi nhiều tiền như thế, làm ăn đàng hoàng một tí có được không?!” 
Mạc Hiển đi đến cửa rồi chỉ quay đầu nhìn cô một cái: “Chỉ mới gặp đã muốn dính lấy tôi, ở chung rồi còn định ngủ chung hay gì! Quả nhiên, phụ nữ đều thích vờ tha để bắt”. 
“Cút! Cút ngay lập tức!" 
“Yên tâm đi, cấp bậc sát thủ như thế này thường thì sẽ không ra tay lần thứ hai sau một lần thất bại! Cô vẫn an toàn mà!" 
“…” 
Nói xong, anh rời khỏi phòng làm việc. 
Loại sát thủ cấp bậc như vậy, theo định nghĩa tiêu chuẩn của anh, ngay cả nhập môn cũng không tính. 
Xem ra theo dõi Tần Lan còn có người khác, nếu không Số 1 cũng không mời anh ra tù. 
Sau khi rời khỏi tập đoàn Phong Hoa, Mạc Hiển vẫy một chiếc xe bên đường, lên trên một ngọn núi ở ngoại thành. 
Núi Tử Vân. 
Ở bên sườn núi có một ngôi mộ lẻ loi, có người nói khi tiền bối chết, chọn nơi cao mà mai táng, chôn cất ở nơi càng cao, cháu sẽ càng thịnh vượng. 
Nhưng sau khi chết đi, sư phụ của Mạc Hiển lại được an táng ở sườn núi, hơn nữa cách xa khu nghĩa địa, không một cọng cỏ. 
Đi vào trong rừng trúc, Mạc Hiển cũng nhìn thấy ngôi mộ nhỏ đấy. 
“Lão già, tôi quay về rồi!”, sau khi anh quỳ trên mặt đất ba quỳ chín lạy xong liền yên lặng dâng hương nhẹ giọng nói. 
Khi sư phụ của mình hấp hối, trước khi tắt thở, ông ấy chỉ để lại một câu nói. 
“Ba năm không được về thủ đô!” 
Nói anh quá tàn nhẫn, tính cách quá ngông cuồng, rất dễ xảy ra chuyện, thời gian ba năm cũng đủ để rèn luyện tâm tính của một người rồi! 
“Sư phụ, ông nói tôi là rồng trong biển người, sẽ bị trời phạt, nhất định phải đè ép mình ba năm, khóa thần thông ba năm, tôi làm được rồi!” 
“Nhưng ông muốn tôi yên ổn sống hết đời này, không tạo thêm sóng gió thì xin lỗi, tôi không làm được!" 
“Sói đi nghìn dặm ăn thịt, chó đi nghìn dặm gặm phân, có thù không báo thì tôi đã không phải đồ đệ của ông rồi!” 
“…” 
Anh bày rượu và thức ăn lên, thắp hương dâng nến, ngoài ra còn đốt một bộ bài ở bên cạnh nữa. 
Tuy rằng lão già này luôn chỉ biết báo đời anh nhưng chung quy một ngày làm thầy, cả đời làm cha, không có ông ấy thì làm sao có Mạc Hiển của ngày hôm nay. 
Không phải chỉ 1960 tỷ thôi sao! 
Số tiền nhỏ mà! 
Nhưng đúng lúc Mạc Hiển đang quỳ trước mộ, lạy ba lạy rồi chuẩn bị xuống núi. 
Đột nhiên, cái đài đặt trước mộ mở ra, từ dưới đất chậm rãi dâng lên một chiếc hộp. 
Nhìn đến đây, tươi cười trên khuôn mặt Mạc Hiển càng lúc càng tươi: “Ha ha ha ha! Ông già, tôi biết mà, tôi biết ngay mà, sao ông có thể không để lại gì cho tôi trước khi chết được!” 
Cái hộp to cỡ này, theo anh, nếu không phải là bí kíp võ công thì cũng là bảo vật tuyệt thế, cao nhân lánh lời như sư phụ, di vật chắc chắn không phải thứ tầm thường. 
Anh mang theo sự mong chờ mà nghĩ, nhưng khi mở chiếc hộp ra, anh lập tức ngạc nhiên mắt trợn tròn! 
“Đây là…” 
Anh lấy ra một xấp giấy dày, còn tưởng đấy là di sản sư phụ để lại cho mình, cho đến khi lật nó ra... 
“Chết tiệt, là giấy nợ! Toàn là giấy nợ!” 
“Nhà họ Tần 1960 tỷ!” 
“Nhà họ Lý 360 tỷ!” 
“Nhà họ Liễu 797 tỷ 900 triệu!” 
“Nhà họ Vương…” 
“Nhà họ Diệp…” 
“…” 
Liên tục đọc xuống dưới, giấy nợ kéo dài đến đất rồi. 
Mẹ nó, đây là nợ hết bao nhiêu tiền? 
Còn tưởng rằng đây là giấy tờ bất động sản, nhà cửa, thương nghiệp mà sư phụ già kia để lại cho mình chứ, chết tiệt, hoá ra để lại cho mình cả đống nợ! 
Nhưng mà từ một mức độ nào đấy mà nói thì... có thể nợ nhiều tiền như vậy, chứng tỏ sư phụ của mình ở trong giang hồ cũng là kẻ ra gì và này nọ lắm. 
Anh lấy tờ giấy dưới cùng của chiếc hộp, bị các tờ giấy nợ này đè lên đọc. 
“Đồ nhi, vi sư đánh mạt chược có năm hào, vận may chưa tới, có nợ một số tiền nhỏ, con chớ trách!” 
“Con nhất định sẽ hỏi đánh năm hào mạt chược thôi sao mà nợ nghìn tỷ như vậy được? Vi sư dùng con gán nợ cho mấy nhà đó để đánh, không ngờ con cũng đáng tiền đấy chứ!” 
“Khi con nhìn thấy phong thư này, có lẽ vi sư đã không còn trên đời này nữa, không có gì để lại cho con, đây coi như là quà tạm biệt mối nhân duyên thầy trò chúng ta vậy!” 
Nhìn đến đây, cả người Mạc Hiển giống như bị sét đánh vậy, sững sờ tại chỗ. 
Đã gặp báo cha, báo con, báo con gái, còn đây là báo đồ đệ, một lần không đủ, báo tới chết vẫn báo mà! 
Không chỉ là tiền mà còn muốn giúp nâng giá trị gia tộc của họ lên gấp mười lần! 
Nếu không sẽ phải tới ở rể nhà chủ nợ! 
Anh đường đường là Tu La nhân gian thế nhưng lại bị sư phụ của mình gài đến mức độ này. 
“Chơi mạt chược năm hào, nợ mấy nghìn tỷ, con mẹ nó, ông đúng là nhân tài đó!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.