Ấn Chương Của Vương Tử

Chương 5:




A Phi đem hai đại cẩu vuốt ve, rồi đặt mông ngồi xuống cạnh Thái Tử, bắt đầu hướng hắn giải thích nguyên nhân mọi chuyện đã xảy ra.
Huyên thuyên một hồi , Thái Tử rốt cuộc phải dùng “tư duy của nhi đồng” để hiểu được tình huống hiện tại.
“Người nói là…Trong mắt người khác, ta biến thành ngươi, ngươi biến thành ta…”
“Có thể nói là vậy…”
Thái Tử nhìn mắt 13 và 14, chúng nó nhìn A Phi với biết bao là nhiệt huyết thâm tình, nhưng là nhìn mình với biết bao hung ác tàn nhẫn. Đúng là cả thể giới này thay đổi rồi, ngay cả cẩu cũng trúng chiêu nữa. “Vậy phải làm gì bây giờ?”
“Tiểu Thỏ kia nói trừ phi ta chết…bằng không thì ma lực của Ấn chương sẽ vĩnh viễn linh nghiệm…”A Phi không phải cố ý bỏ qua phần sau, hắn chỉ nghĩ là việc Thái Tử yêu hắn còn khó hơn cả đi chết!
“Hả?! Vậy là…ta phải đợi ngươi chết rồi thì mới được về nhận tổ tông hả?!”
“Có lẽ là vậy…Bất quá có điều ta muốn tìm tìm Tiểu Thỏ kia hỏi một chút cho rõ ràng, nói không chừng còn có cách khác…”
“Ân, không sai, ta cũng không có khả năng bóp chết ngươi.”
“Nếu như ta không thể trở về thân phận của chính mình, không cần phiền ngươi đâu, ta cũng tự bóp chết bản thân…” A Phi nghĩ đến sự kiện khủng bố tối hôm qua,…vừa nghĩ đến thôi đã thấy lạnh cả người! = =|||
A Phi từ trước đến nay chưa bao giờ gặp một nữ nhân xấu đến như vậy, hắn xin thề tất cả rác thải cặn bã bụi bặm đều so với nàng ta đẹp hơn gấp 100 lần!! Vị thiên kim tiểu thư kia khi thấy hắn đeo kim biểu, đã õng ẹo làm dáng khiến hắn muốn té xỉu, “Ây da, Thái Tử điện hạ, hôm qua ta tặng ngươi kim biểu thì hôm nay ngươi đã đeo nó trên tay, ta hảo cảm động nga!” Nói xong lao vào người A Phi…đó chính là nguồn gốc của tiếng rống thê thảm mà mọi người đã nghe được.
Nghĩ nghĩ, A Phi ngay tức khắc tháo kim biểu ra trả cho Thái Tử, nói hắn vô phúc hưởng thụ vị tiểu thư gì đó, dù có liều mạng, hắn cũng phải hoán đổi thân phận trước khi thiên kim tiểu thư trở thành “Thái Tử phi”.
Thái Tử sau khi nghe lời nhắc nhở của A Phi, rốt cục nhớ ra lý do mình trốn nhà đi! “Ách…Kỳ thực, dù không trở về như ban đầu cũng không sao đâu, ngươi thay ta ở đây làm đại thiếu gia, chỉ trong thời gian này nuôi sống ta, sau đó ta ở bên ngoài tìm được công việc, hết thảy mọi thứ đều sẽ không sao cả!”
“Ân? Ngươi không muốn làm đại thiếu gia nữa sao?”
“Hắc hắc…hắc hắc…Ngươi trước chuẩn bị điểm tâm cho ta, được chứ? Ta ngày hôm nay cả ngày vừa mệt vừa đói.” Thái Tử đánh lạc hướng chủ đề ngay.
“Ta mang ngươi vào nha! Đại thiếu gia đem bằng hữu về nhà đâu có vấn đề gì trở ngại đúng không?!”
“Đúng a~!”
Hai người đương nhiên biết chuyện không dễ dàng như vậy a, thập phần lo lắng bước vào nhà. Bây giờ Thái Tử đang núp sau A Phi mà nghe chính mẹ của mình mắng người kia: “Ngươi sao lại có loại bằng hữu như thế này? Nhất định phải dẫn hắn về nhà sao?!”, nghĩ lại thôi thì ở tạm trong “nhà cũ” của A Phi cũng được. Còn A Phi nào dám cãi lại, chỉ có thể cúi đầu nín thinh nghe mắng.
Thái Tử thực sự là chịu không được nha, được bác gái ở phòng bếp bố thí cho một cái bánh kem, rồi phải rời khỏi khu biệt thự. Lang thang đến hẻm Nguyệt Hạ, hắn nhớ tới cái rương gỗ nơi mình lần đầu gặp A Phi, giờ nhìn lại cái rương bỗng cảm thấy nó có chút giống cái “nhà”.
Ngày thứ hai, A Phi nhanh chóng tìm được Thái Tử!
Hắn kéo Thái Tử chạy đi chạy lại vào cái ngõ hồi đó mà không thấy được cái nơi gọi là “ Trung tâm môi giới tình yêu BUNNY”! Nói vậy, chắc đây là một tiểu điếm quỷ dị rồi! Ban ngày chắc chắc không thể dễ dàng tìm được. Vậy là hai người bèn đợi đến tối, nhưng kết quả vẫn không có!! Mắt thấy Thái Tử đã bỏ cuộc ngồi khoanh tay dựa vào rương gỗ mà ngủ, A Phi ngay lặp tức dẫn hắn đến một khách sạn gần đó thuê phòng, còn trả trước tiền thuê một tuần nữa.
Vốn việc đi tìm Tiểu Thỏ là chuyện không thể bỏ qua, nhưng mà miếng cơm manh áo của Thái Tử đâu thể trông chờ vào A Phi.
Tình cờ Thái Tử nhặt tờ báo cũ, thấy tiêu đề tin tức: “Thái thị cùng Kim thị dự định kết nối thông gia, cô dâu và chú rể tương lai cùng đi du lịch ở Hawaii!” Trên tờ báo còn in hình A Phi đang bị Kim tiểu thư “cưỡng ép”, cười như đang sống dở chết dở…
A Phi à…thật vất vả cho ngươi quá…
Đi như vầy không biết bao giờ mới về. Hết một tuần, Thái Tử bị khách sạn đuổi đi, hắn đành trở về cái rương gỗ.
Hiện tại, tìm công việc là chuyện rất khó khăn. Hắn không có bằng cấp, không có gia thế nên không một công ty nào thèm thuê; cũng có khả năng hắn bị nguyền rủa, ngay cả quán cơm ven đường cũng không nhận hắn rửa chén! Thái Tử đem kim biểu đi đổi mấy trăm đồng tiền, mua quần áo và đồ dùng hằng ngày, ăn một bữa thật no say, cuối cùng thì tiền cũng không còn bao nhiêu. Thái Tử vì sinh tồn nên đành phải “thừa kế” nghề nghiệp của A Phi….thu gom ve chai. Vài ngày sau, hắn hoảng hốt nhận ra dung mạo của bản thân mình bây giờ đã đạt tới tiêu chuẩn năm sao của một đứa nhặt ve chai — quần áo lộn xộn, bẩn không thể chịu được, tóc rối bù xù, mặt đầy vết dơ.
Hắn nhớ tới bể phun nước mà A Phi từng kể. Vì vậy sau đó liền chịu khó tới giáo đường Bỉ Đắc tắm rửa, kết quả lại bị bệnh. Mới đầu chỉ bị chảy nước mũi thôi, thế nhưng dần dần, hắn không gượng dậy được. Trời đã sáng cũng chỉ có thể nằm ở trong rương, yếu tới mức không thể động đậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.