Ấn Chương Của Vương Tử

Chương 2:




“Thái Tử điện hạ cái gì?”
“Ta nghe những người ngoài đó kêu “Thái Tử” a…”
“Thái của Thái sơn, Tử của cây tử”
“Úc…” A Phi bỗng nhiên hiểu ra, làm cái động tác xin-mời, “Mặc kệ ngươi là Thái Tử gì đi chăng nữa, hiện tại mời ngươi đi ra ngoài, bằng không ta kiện ngươi tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp.”
“Gia cư? Ở đâu có gia cư?”
A Phi chỉ cái rương, nói “Ở đây là gia cư của ta”
“A! Ngươi là hành khất mà cũng biết nói đùa a.”
A Phi ngay tức khắc chỉ chỉ trong góc mấy cái chai, sửa lại “Ta không phải hành khất, ta có nghề nghiệp đàng hoàng nha.”
Thái Tử rốt cuộc lau tay xong, ném khăn lụa đi, nhìn cái chai rồi hiểu ý : “Nguyên lai là người đi móc bọc ” [=))]
A Phi có chút khó chịu, “Ách, từ này có chút lạc hậu rồi, danh từ mới nhất của nghề này là ‘thu gom ve chai’!”
“Ha ha ha ha…” mấy cái tên nghề này thực buồn cười, làm hại Thái Tử cười không ngừng.
A Phi nhíu mày, đẩy người kia ra. “Được rồi, đi ra ngoài, đi ra!”
“Chờ một chút! Chờ một chút! Ta muốn ngủ ở đây một buổi tối, ta sẽ trả phí ở trọ!”
“Nga?” Phí ở trọ? A Phi ngay lập tức dừng động tác đẩy đẩy người kia ra.
Thái Tử từ trong túi áo lấy ra thẻ tín dụng, rất lễ phép hỏi: “Xin hỏi tiên sinh, ngươi ở đây có chỗ quét thẻ không? Ta không đem tiền mặt theo.”
“Kẻ có tiền đều là thằng khốn!”
“Được rồi được rồi, không giỡn nữa, ta đưa ngươi vật này coi như là phí ở trọ.” Thái Tử cất thẻ tín dụng vào, lấy ra một cái hộp gấm đưa cho A Phi.
A Phi vừa nhìn, đúng là đồng hồ vàng. “Thật hay giả vậy?”
“Nếu giả thì ngươi đem bán cũng được hơn mười đồng mà, đúng không?”
“Điều này cũng đúng.” A Phi tự định giá. “Hảo, vậy đêm nay ngươi ngủ ở đây đi, hết thảy tùy ý, coi như đang ở nhà đi ha!” Nói xong, nằm xuống ngủ ngay.
Thái Tử nhìn hắn, cười cười, tuy rằng hắn là một người thu gom ve chai, thế nhưng cuộc sống thực tự do thoải mái, tùy tâm sở dục [sống theo lòng mình], chung quy so với mình tốt hơn…cẩn thận từng li từng tí nằm xuống cạnh hắn, nhắm mắt lại, ngủ.
Buổi sáng, ánh mặt trời chiếu xuyên qua khe tấm ván đánh thức A Phi đang mộng đẹp, hắn mở mắt ra mới phát hiện đang nằm trong lòng của Thái Tử, chẳng trách nằm mộng xuân [XD~]; vừa vặn Thái Tử cũng vừa tỉnh lại, thấy bản thân mình ôm cái người thu gom ve chai thật bẩn, hơn nữa hiện tại là ban ngày, hắn thấy rõ quần áo A Phi không lành lặn, sợ đến nỗi hắn lại một lần nữa đẩy A Phi ra!
A Phi cũng biết người kia chán ghét cái gì, nhặt ve chai mà, vừa thối vừa bẩn, ai thấy cũng tránh xa. Nhưng hắn cũng làm rõ nguyên nhân với người kia. “Ách…Ta mỗi ngày 8 giờ đều có tới bể phun nước trước giáo đường Bỉ Đắc mà tắm rửa nha.”
“Hả..!”
“Ngươi đừng có làm cái biểu cảm ta-không-tin-ngươi-đâu đó nha! Là thật mà, không tin thì ngươi xem da ta làm sao lại vừa sáng vừa mượt được như thế này? Sờ thử coi! Một chút vết bẩn cũng không có!”
“Ta tin! Ta tin!” Thái Tử xấu hổ đẩy tay A Phi ra, ngẫm lại cũng nên đi thôi rồi mở nắp, đứng dậy nói lời cảm ơn: “Cảm ơn ngươi đã thu nhận và giúp ta một buổi tối, sau này còn có ngày gặp lại nhau.” Vừa quay đầu, mới phát hiện một đám vệ sĩ áo đen kính đen xếp thành một hàng ngang, xem chừng kính cẩn chờ đợi đã lâu.
Người dẫn đầu thấy cái rương rốt cuộc cũng mở ra, lập tức khom người 90 độ chào, “Thiếu nha, người đã tỉnh?”
Thái Tử bất đắc dĩ nhún vai, “Ai…Không ngờ bị tìm thấy rồi.”
“Phu nhân phân phó, trước khi trời tối, mặc kệ dùng phương thức nào, nhất định phải mang thiếu gia về. Cho nên xin thiếu gia đừng cố gắng phản kháng. Để chúng tôi đỡ người ra!” Nói xong, Tiểu Hồ Tử vung tay lên, hai gã vệ sĩ cao to tiến đến.
Thái Tử ngay lặp tức trừng mắt quát: “Ta tự mình đi!”
Ai dè hai vị vệ sĩ nhìn nhìn Thái Tử tỏ vẻ khó hiểu, giống như không quen biết hắn, lôi A Phi đang ngồi trong rương ra ngoài.
Tiểu Hồ Tử cười ha hả khom lưng cúi người chào, “Thiếu gia, xe ở bên kia.”
“Ai là thiếu gia của các ngươi?!” A Phi nhìn trái nhìn phải, thấy được vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên của Thái Tử, hỏi Tiểu Hồ Tử, “Này, các người ngay cả thiếu gia nhà mình cũng không nhận ra sao?”
“Thiếu gia, điều này sao có thể, ta bảo vệ người từ nhỏ đến lớn, tuy người ăn mặc thành cái bộ dạng này, nhưng ta liếc mắt một cái thì nhận ra thôi!
“Ta không phải là thiếu gia của ngươi, ta là người nhặt ve chai, họ Hoàng, gọi Hoàng Tử Phi.”
Ây da! Thiếu gia sáng sớm nói giỡn nga! Phu nhân còn chờ người trở về dùng bữa sáng!”
“A! Một đám thần kinh” A Phi phất tay, trong nháy xoay người muốn đi, Tiểu Hồ Tử kia nháy mắt ra hiệu, hai tên vệ sĩ ngay lặpt ức chắn ngang đường đi, một người ôm nửa trên, một người ôm chân, vác A Phi đi chỗ khác!
“Này! Chuyện gì xảy ra?! Đây là sao?! Ta là tên nhặt ve chai! Các ngươi hiểu lầm rồi!!!” Đáng tiếc là, mặc cho A Phi kêu gào, phản kháng như thế nào, đều vô ích.
Gió thu thổi qua, vài lá cây rớt xuống mặt người nào đó vẫn còn đang đứng ngây người. Hắn nhìn theo A Phi vị vệ sĩ nhà mình ép buộc lên xe, sau đó, phấn khích mà nhảy ra khỏi cái rương múa may quay cuồng! Ngước mặt lên trời rồi lớn tiếng gào “Da!!! Ta rốt cuộc được tự do rồi. Ta tự do rồi!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.