Ám Vô Dạ Online

Chương 41:




Sau khi nhận được nhiệm vụ, khung nhiệm vụ của mọi người hiện lên bản đồ chi tiết của Đảo thần thánh cùng nội dung thử thách.

“Còn có thể cầu viện hỗ trợ này.” Sờ sờ cằm, Hàn Ly có vẻ thích thú, “Hay tìm đại một tên nào đến kéo coi có được không?”
Mọi người đều nhất loạt trợn mắt trắng dã với y.
“Này này, tôi chỉ là nói giỡn chút thôi, đừng có ngó vậy chứ.” Hàn Ly kêu to nhằm cứu vãn danh dự.
“Được rồi, bây giờ nên thảo luận lại xem làm sao để giải quyết nhiệm vụ này.” Dứt lời, Tri Hỏa dẫn đầu chuẩn bị rời khỏi lâu đài thủy tỉnh.
“Ừ, đi thôi.” Mọi người gật đầu đi theo Tri Hỏa, mà chẳng ai buồn để ý tới Hàn Ly.
“Đám người này không thèm nể mặt tôi, quá đáng lắm rồi!” Hàn Ly nổi giận, vừa kêu to vừa phải cố đuổi kịp.
“Ai quan tâm anh.” Tri Hỏa làm mặt quỷ với Hàn Ly, lập tức chuồn mất.
“Tri Hỏa chết tiệt! Cậu đứng lại cho tôi a a a!” Hàn Ly đuổi ngay sát đằng sau.
“Ôi đám con nít này…” Lưu Ly che mặt, quyết định lờ hai người kia đi. Những người khác thì phá lên cười ầm ĩ, nhất thời không khí khẩn trương cũng lắng xuống ít nhiều.
Nhìn đồng đội thân thuộc, Hải cảm thấy chỉ cần bọn họ còn ở bên nhau, cho dù khó khăn tới đâu cũng không thể cản bước họ được. Loại cảm giác tin tưởng lẫn nhau này trong hiện thực vĩnh viễn sẽ không thể có được, nên anh càng thêm quý trọng tình bạn này.

Sau khi trở lại phòng chủ thành, Bắc Hoàng Minh giữ vị trí chủ trì cuộc họp, mọi người cuối cùng cũng khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, cẩn thận nghiên cứu nội dung nhiệm vụ. Trước khi đến Đảo hắc ám mọi việc phải được chuẩn bị chu toàn mới được.
“Hiện tại chúng ta có thể lọc ra được chút thông tin từ tờ lệnh nhiệm vụ. Trước khi tới Tháp hắc ám có thể viện sự trợ giúp của người bên ngoài, như vậy xem ra vừa đặt chân lên Đảo hắc ám, chúng ta sẽ ngay lập tức ở vào trạng thái chiến đấu, điểm đấy phải hết sức chú ý. Sau đó tiến vào vòng đầu của Đảo hắc ám sẽ được kích hoạt khả năng sử dụng túi không gian, nên nhiệm vụ này gần như chắc chắn là đánh trường kỳ. Cuối cùng có hướng dẫn còn lại, cánh cổng hắc ám chỉ mở ra vào lúc gió mây vần vũ, rốt cuộc là có ý gì?” Bắc Hoàng Minh hơi nhíu mày, lâm vào trầm tư.
Sau một lúc lâu nghĩ mãi không ra manh mối, hắn mới lấy lại tinh thần định hỏi đồng đội có chủ kiến gì không, vừa ngẩng đầu lại thấy mọi người đều nhìn mình tỏ vẻ sợ hãi, nhất thời cảm thấy khó hiểu.
“Làm sao vậy? Sao nhìn tôi như thế?”
“Đầu óc cậu vận hành tốt quá mức rồi đấy.” Lưu Ly buồn bực, cả đám mới cầm tờ lệnh nhiệm vụ được một lúc thôi, mà tên Bắc Hoàng Minh này cư nhiên có thể từ ba câu đơn giản vậy suy ra quá nhiều thông tin, thật là khoa trương lắm rồi.
“Tôi chỉ phản ứng nhanh hơn các cậu một chút thôi, xem lại hai lần thì ai cũng sẽ nhìn ra. Hơn nữa hiện tại không phải lúc bàn luận về chỉ số thông minh của tôi, nhanh nghĩ xem gợi ý cuối cùng này rốt cuộc có hàm nghĩa gì đi.” Bắc Hoàng Minh xoa xoa ấn đường, cố gắng kéo sự chú ý của mọi người trở về đúng quỹ đạo.
Phản ứng thần tốc của nhà cậu mới là bất bình thường ấy… Mọi người rớt mồ hôi, nhưng mà ai cũng hiểu hiện tại không phải thời điểm thảo luận vấn đề này, đều cố gắng căng hết đầu óc suy ngẫm về gợi ý cuối cùng.
“Chỉ khi gió mây vần vũ… Chứ rốt cuộc là khi nào hả a a!!” Tri Hỏa là người đầu tiên bạo phát, cậu ghét nhất giải mấy câu đố chữ như thế này.
“Hai người bọn cậu đẹp đôi phát khiếp luôn, tính cách bù trừ hoàn hảo.” Cổ Lam liếc nhìn Bắc Hoàng Minh, nhẹ nhàng nói.
Bắc Hoàng Minh bất đắc dĩ cười khổ.
“Kệ đi, vấn đề này trước hết để đấy đã, bây giờ phải phân thành hai nhóm, một đám đi tìm giúp đỡ, số còn lại mua sắm đồ dùng dụng cụ.” Cổ Lam không muốn lãng phí một giây một phút nào cả.
“Ừ cũng đúng.” Duỗi tay chân thư giãn gân cốt, mọi người đều đứng lên đi ra cửa.
“Từ từ, đi đâu hết thế?” Cổ Lam kinh ngạc nhìn tất cả đang nhanh chóng rời khỏi phòng.
“Đương nhiên là đi chuẩn bị rồi, sao vậy?” Lưu Ly có chút khó hiểu hỏi.
“Không phân công gì mà đã đi hả?”
“Chuyện này đương nhiên rồi.” Tri Hỏa đứng một bên nói, “Ai nên làm gì đều đã rõ, chúng ta không cần phải phân công lại đâu.”
Nghe thấy Tri Hỏa nói vậy, Cổ Lam thực sự khiếp sợ. Tuy rằng đã sớm biết được người Minh Giáo trước tới giờ đều vô cùng ăn ý không cần nói ra lời, nhưng mỗi khi chứng kiến đều vẫn cảm thấy rất chấn động. Sống trên đời có được bạn bè như vậy, chẳng còn gì phải tiếc nuối nữa.
“Nào nào, Cổ Lam cậu cũng đừng hỏi nhiều vậy nữa, đi theo bọn tôi.” Tri Hỏa vừa ôm lấy vai Cổ Lam vừa kéo cậu ra phía cửa.
“Vậy nhé, cùng cố gắng.”
Động viên nhau xong, Nguyệt Lượng, Lưu Ly, Hàn Ly cùng Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh, Cổ Lam, Hải chia làm hai tổ, đi về hai hướng khác nhau.
“Hừm, trước tiên nên đi tìm ai đây?” Tìm kiếm trong danh sách bạn tốt, Tri Hỏa nhàm chán hỏi.
“Này còn phải hỏi sao? Tất nhiên là tìm cậu ta khai đao trước rồi.” Nở nụ cười có vẻ gian trá, Bắc Hoàng Minh với Tri Hỏa liếc nhìn nhau, đều âm thầm hiểu ý đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.