“Nè nè, Hàn Ly ông anh cũng thật vô dụng, lại còn say tàu thành cái dạng này?” Bất khả tư nghị nhìn Hàn Ly đang bám chặt lan can bảo hộ trên thuyền mà ra sức ói mửa, Lưu Ly kinh ngạc đến chết.
“Hàn Ly, không sao chứ.” Nguyệt Lượng có chút lo lắng giúp Hàn Ly vỗ vỗ lưng.
Lắc đầu nguầy nguậy, Hàn Ly đã sắp không còn khí lực mở miệng.
“Chúng ta trước hết hãy tìm nhà trọ nghỉ ngơi một chút đi.” Đỡ lấy Hàn Ly, Tri Hỏa nói.
Khách sạn trong trò chơi, là nơi khôi phục năng lực của người chơi so với bên ngoài nhanh hơn rất nhiều, nhưng phí trọ đắt đỏ cũng làm người chơi mới phải dừng bước, chỉ dám ao ước mà thôi.
“Không cần đâu, tôi nghỉ ngơi ngoài đây là được rồi.” Từ chối khéo ý tốt của Tri Hỏa, Hàn Ly biết kinh tế mọi người đều chẳng dư dả chút nào, cũng không muốn vì việc nhỏ thế này mà lãng phí tiền.
“Dài dòng, đi thôi.” Đi đến bên kia Hàn Ly, Bắc Hoàng Minh cùng với Tri Hỏa một trái một phải đỡ lấy y, giúp y đi thoải mái hơn.
Thấy Bắc Hoàng Minh mạnh miệng nhưng hành động lại dịu dàng, Tri Hỏa không khỏi cười thầm.
Bởi vì ở trò chơi độ chân thực là 90%, cho nên Hàn Ly hiện tại khó chịu thế nào bọn họ hoàn toàn hiểu được. Đã là bạn bè, mọi người nguyện ý tốn chút tiền để Hàn Ly được nghỉ ngơi tốt hơn.
“Thật là muốn phá sản.” Hàn Ly cũng là kẻ không biết bộc lộ cảm xúc của mình, ngoài miệng nói vậy, vẫn là ngoan ngoãn đi theo bọn họ.
“Lưu Ly, theo bọn em trở thành bạn bè thật rất tốt nha.”
Sửng sốt một chút, nhìn Nguyệt Lượng vẻ mặt không giống trước nay vẫn luôn mơ hồ, Lưu Ly lập tức nở nụ cười, “Đúng vậy nhỉ, em cũng cảm thấy thế.”
–
Nghỉ ngơi qua một đêm, mọi người thần thanh khí sảng tiếp tục xuất phát, hướng tới mục tiêu cuối cùng – Tộc trưởng tộc yêu tinh, mà đi đến.
“Bất quá cũng phải nói, chúng ta nên hỏi NPC như thế nào để lấy được thứ kia? Không có lẽ nhìn thấy ổng liền nói thẳng, ‘mạn đằng đâu mang ra cho bọn này’? Cảm giác như phường cướp bóc ấy.” Lưu Ly nghịch mấy lọn tóc rủ trước trán, thuận miệng hỏi.
“Cũng là vấn đề rất nghiêm trọng.” Nghiêm túc suy xét, Tri Hỏa gật đầu đồng tình.
“Này, ông thật là, đừng có biểu hiện cái bộ dạng ông cụ non thế chứ, kì quái lắm.” Một đấm thụi vào Tri Hỏa, Lưu Ly oán giận.
“Ý gì hả, tôi chính là rất thông thái rất sâu sắc đó.” Tri Hỏa cực kỳ bất mãn.
“Hừ.” Cười khinh bỉ, Lưu Ly trên dưới đánh giá Tri Hỏa một lượt, “Nếu ông có khí chất thành thục trầm ổn như Bắc Hoàng Minh, tôi có lẽ sẽ tin. Nhưng cái bộ mặt búp bê này, vác đi so với tôi còn trẻ con hơn, bảo tôi tin tưởng sao hả. “
Bất mãn phồng má, Tri Hỏa giận dữ trừng Lưu Ly.
“Đừng loạn. “Đột nhiên, Bắc Hoàng Minh kêu lên.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Phía trước có đánh nhau.”
Mọi người im bặt theo Bắc Hoàng Minh đến hiện trường. Ở đó liền thấy một con gấu đen khổng lồ, nó đang điên cuồng tấn công một người thanh niên trẻ tuổi.
Người này có một đôi tai nhọn hoắt, vừa nhìn là biết người chơi thuộc tộc yêu tinh, tóc lam đậm dài đến ngang vai tăng thêm vẻ xinh đẹp mỏng manh của tộc yêu tinh, đôi mắt xám đậm không mang cảm giác lạnh lùng, ngược lại toát ra vẻ ôn nhu. Chàng trai này cả người toát ra loại khí chất ôn hòa, làm người ta không tự chủ được mà muốn thân cận.
“Đẹp trai quá đi!” Lưu Ly thật không hổ danh mê trai đẹp, vừa nhìn thấy người ta liền hai mắt tỏa sáng.
“Này bà chị bình tĩnh chút coi.” Chịu không nổi nhìn Lưu Ly bộ dáng chuẩn bị nhào lên, vài vị nam tử hán nơi này không cùng hẹn mà lén lút lùi xa nhỏ một chút.
Mà Lưu Ly vốn đã đem lực chú ý toàn bộ đặt ở anh chàng dễ nhìn mới xuất hiện, một chút cũng không phát hiện ra động tác nhỏ này của bọn họ.
“A, mau tránh, đúng, bên trái, lại qua bên phải đi!” Lưu Ly kích động kêu to, giống như chính mình mới là người lên sàn đánh nhau với quái.
“Anh ta tại sao không thèm công kích?” Tri Hỏa nghi hoặc hỏi, từ lúc nãy đến giờ, cậu chỉ thấy người nọ đơn thuần né tránh.
Yên lặng một lúc, Bắc Hoàng Minh mở miệng nói: “Không phải không muốn, không thể mới đúng.”
“Tại sao?” Nguyệt Lượng cũng không rõ .
“Nếu đoán không sai, chức nghiệp của người này thuộc hệ phụ trợ.” Hàn Ly cũng nhìn ra nguyên do.
“Nguy hiểm!” Quát to một tiếng, Tri Hỏa cuối cùng đứng xem không nổi nữa, xông lên phía trước giúp người nọ.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Bắc Hoàng Minh đoán ngay sẽ có loại kết quả này, nhưng vẫn lao theo sau. Dù sao Gấu Đen là quái 40 cấp, với Tri Hỏa chưa tới 30 cấp cũng chưa chuyển chức nghiệp, càng không phải thứ có thể tùy tiện đối phó.
Tri Hỏa với Bắc Hoàng Minh đều ra ngoài nghênh chiến, những người khác tự nhiên cũng không thể lánh một bên mà nhìn, kết quả là mọi người nhất loạt xông lên, mấy giây sau liền hạ gục con quái.
“Cám ơn các bạn.” Chàng trai được cứu thoát mang theo nụ cười ôn hòa nói lời cảm tạ.
“Không phải khách khí.” Tri Hỏa phất phất tay, tỏ vẻ không cần để ý.
Thanh niên cũng chỉ cười, xem như tiếp nhận ý tốt của Tri Hỏa.
“Vậy thôi, bọn tôi đi trước nhé.” Tạm biệt anh ta, đoàn người vừa mới chuẩn bị rời đi, Tri Hỏa đã bị Lưu Ly kéo lại.
“Làm gì vậy hả?”
“Chúng ta mời anh ấy vào đội đi.”
“Không được, anh ta nhìn qua dường như không có thực lực lắm.” Có chút chần chừ, Tri Hỏa kỳ thật rất muốn thu nhận người này.
“Ngốc, thực lực là có thể bồi dưỡng.” Vì anh đẹp trai, Lưu Ly cố gắng thuyết phục.
“Thế thì, mọi người có ý kiến gì không?” Ngẩng đầu nhìn mọi người, Tri Hỏa hỏi.
Khó thấy, lần này ngay cả Bắc Hoàng Minh khó tính nhất cũng không lên tiếng kháng nghị. Có lẽ trên người chàng trai kia có loại khí chất nhu hòa làm mọi người muốn cùng anh kết bạn đi.
“Cậu nên đi hỏi ý anh ta đi đã.”
Chiếm được chấp thuận của toàn đội, Tri Hỏa liền lộn trở lại. Thấy Tri Hỏa hướng phía mình mà đi tới, người thanh niên hơi sửng sốt một chút.
“A, chuyện là vầy, anh có muốn gia nhập đội ngũ của bọn tôi không? “
“Tôi rất yếu.” Anh ta thẳng thắn.
“Không sao cả.” Tri Hỏa lắc đầu tỏ vẻ không ngại.
“Cậu xác định sau này không hối hận chứ?”
“Đương nhiên.”
“Nếu vậy, mong được dẫn dắt nhiều hơn, tôi là Thanh Âm Hải Dương.” Thanh Âm Hải Dương mỉm cười, vươn tay ra bắt.
“Mong được chỉ giáo.”