“Chào mọi người, tôi là Hàn Ly.” Chàng trai bước lên tự giới thiệu, trên mặt nở nụ cười dễ mến, biểu lộ ra khí chất tao nhã.
“A, ừm, chào hai người.” Choáng váng một chút, Tri Hỏa ngơ ngác nói, rồi mọi người lại rơi vào lặng yên, không biết làm sao cho phải.
Đứng ở một bên, Bắc Hoàng Minh giương mắt lướt qua hai người một chút.
Hàn Ly mái đầu bạch kim, lúc ánh nắng chiếu xuống tỏa ra vầng sáng chói rọi, mà đôi mắt màu xám tro để lộ thần thái ôn hòa, thoạt nhìn mang cảm giác phi thường dễ chịu.
Nguyệt Lượng có mái tóc dài đến thắt lưng vàng rực, mắt tím đậm lộ ra vẻ khờ dại, trông cực kỳ đáng yêu.
“Tôi với Nguyệt Lượng lúc nãy vô tình nghe được các bạn muốn tìm bạn tổ đội, xin hỏi, bọn tôi có thể gia nhập được không?” Hàn Ly chủ động phá vỡ cục diện bế tắc, cười tủm tỉm dò hỏi.
“Hai người chức nghiệp gì?” Chặn trước lời Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh xưa nay luôn mặc kệ loại sự tình này khó có được mở miệng.
Tri Hỏa không hiểu lắm nên liếc qua nhìn hắn, nhưng vẫn không có mở miệng thắc mắc, cậu biết Bắc Hoàng Minh làm gì luôn có lý do của hắn.
“Tôi là cung thủ, Nguyệt Lượng là tế tự.” Không hiểu lắm lý do Bắc Hoàng Minh hỏi đến vấn đề này, nhưng Hàn Ly vẫn thành thật trả lời.
“Chúng tôi muốn tìm đồng đội có năng lực xuất sắc, cũng không muốn tùy tiện mà nhận người. Cho nên nếu muốn gia nhập đội ngũ của bọn tôi, trước phải thể hiện một chút năng lực của bản thân đã.”
Nhíu này, tuy rằng Tri Hỏa cùng Lưu Ly đều cảm thấy được lời Bắc Hoàng Minh nói rất vô tình, nhưng bọn họ cũng biết, hắn làm vậy là đúng. Cái họ cần chính là có thể dốc sức cùng nhau mà cố gắng, chứ không phải trói buộc lẫn nhau, cho nên hai người chỉ im lặng đứng một bên nghe, không phát biểu ý kiến gì.
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Cười cười trả lời, Hàn Ly tỏ vẻ hoàn toản hiểu được ý tứ Bắc Hoàng Minh, “Vậy cậu định thử thách như thế nào?”
“Chúng tôi muốn đi làm nhiệm vụ, hai người có biết Nữ thần Nguyệt quế ở nơi nào không?”
“Nữ thần Nguyệt quế sao? Tôi biết.” Vẻ tươi cười dịu dàng trong nháy mắt hiện ra một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục.
“Như vậy, dẫn đường cho bọn tôi, nếu có thể giúp chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ này, đội liền hoan nghênh các bạn gia nhập.”
“Các cậu xác định muốn đi nơi này sao?” Chớp mắt, Hàn Ly cười hỏi, dù đang cười rất ôn hòa, nhưng tiếu ý trên mặt lại làm cho người khác cảm thấy y đang hỏi, các cậu có bản lĩnh này sao?
Nguyên lai đó cũng là một bà chúa không dễ chọc nha. Sờ cằm gật đầu, Tri Hỏa đột nhiên thực muốn biết Bắc Hoàng Minh sẽ có phản ứng thế nào.
“Có bản lĩnh này hay không, đi chẳng phải sẽ biết hay sao.” Ngẩng cằm, Bắc Hoàng Minh cười đến kiêu ngạo.
Tri Hỏa nở nụ cười, cậu biết Bắc Hoàng Minh sẽ không để cho mình thất vọng, quả nhiên nói ra tiếng lòng của cậu a.
Bên kia đàn ông con trai hừng hực khí thế đấu đá, bên này các bạn nữ sinh tỏ ra vô cùng hòa hợp.
“Ôi nha nha, Nguyệt Lượng, chị gạt người, chị mà 23 tuổi á!” Kêu to, Lưu Ly tỏ vẻ không tin.
“Nguyệt Lượng thật là 23 tuổi đấy!” Nâng mặt lên, Nguyệt Lượng quả quyết.
Cao thấp soi xét Nguyệt Lượng khuôn mặt búp bê xinh đẹp, càng nhìn càng thấy cô nàng giơ tay nhấc chân đều là bộ dáng trẻ con, Lưu Ly nhất định không chịu tin.
Nhìn ra ánh mắt Lưu Ly toát ra hoài nghi, Nguyệt Lượng vừa định tiếp tục giải thích, lại bị Hàn Ly ngắt lời.
“Nguyệt Lượng, nên đi thôi.”
“Ừm.”
Nhìn Nguyệt Lượng tự xưng 23 tuổi nhảy lò cò từng bước theo chân Hàn Ly, Lưu Ly vô lực đỡ lấy cái trán, thế giới này loạn hết cả rồi.
“Lưu Ly, lại ngốc một chỗ rồi, đi nhanh.” Phát hiện Lưu Ly còn đang đứng phía xa không theo kịp, Tri Hỏa hét lớn.
“Đây đây, đến đây.”
Hướng nhóm bạn chạy tới, Lưu Ly đột nhiên có dự cảm, trò chơi này đối với nhỏ sẽ có ý nghĩa vô cùng quan trọng.