Ám Vô Dạ Online

Chương 13:




Có được tiền, hành trình kế tiếp của hai người vẫn còn rất dài, gần một ngày sau liền đi đến thành phố phía Đông.

“Thật cảm động quá, cuối cùng đã được nhìn thấy người.” Cũng không thể trách Tri Hỏa kích động đến thế, dù sao bọn họ đã chết dí tại cái nơi chim không thèm đẻ trứng kia một thời gian rất dài, đoán chừng cũng là nhóm người đầu tiên du hành đến phía Đông.
“Đi mua vé tàu đi.” Bắc Hoàng Minh như cũ rất lạnh lùng tiêu sái ở phía trước.
“Này, chờ tôi với chứ.” Tri Hỏa bị bỏ rơi lại đằng xa chỉ có thể đuổi theo, “Thật là, cậu thực không kiên nhẫn a.”
Liếc nhìn Tri Hỏa xụ mặt lén than thở, Bắc Hoàng Minh chỉ hừ lạnh một tiếng.
Đồ ngu ngốc, lại còn thắc mắc tôi sao mà gấp thế ư, mấy ngày nay chẳng biết ai cứ luôn mồm lải nhải phải nhanh chuyển chức.
“Ha ha, đúng là đứa nhỏ không thành thật nha.” Nhìn ra tiếng lòng của Bắc Hoàng Minh, Đóa Miêu Miêu ngồi chồm hổm trên vai Tri Hỏa lắc lắc cái đuôi, rồi tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bởi vì vé tàu rất đắt, thêm nữa trò chơi vừa mới bắt đầu không bao lâu, tất cả mọi người đều nghèo rớt mùng tơi, cho nên chỗ bán vé cực kỳ vắng vẻ, hai người căn bản không cần xếp hàng liền mua được vé tàu.
“Hoàn hảo, chúng ta vừa vặn đến đúng giờ, nửa tiếng sau có thuyền đi đảo Lạc Nhật.” Nhìn thời gian khởi hành trên vé tàu, Bắc Hoàng Minh tự thấy may mắn, nhanh chóng giục Tri Hỏa đi mau.
“Dù sao còn tận nửa giờ, chúng ta đi xung quanh thăm thú đã.” Nói xong, Tri Hỏa cũng không chờ Bắc Hoàng Minh phản đối, liền kéo hắn đi luôn.
Bản chất vẫn chỉ là trẻ con. Bất đắc dĩ thở dài phía sau Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh cũng lười quản cậu.
Hai người đem đống vật phẩm gom được đoạn thời gian trước bán đi, có thêm không ít tiền, lại mua thêm chút thuốc hồi máu và ma lực, liền rời đi.
Đi ngang qua cửa hàng đạo cụ, Bắc Hoàng Minh nguyên bản cũng không muốn vào, nhưng vì Tri Hỏa thấy nhiều thứ khá hay ho liền kiên quyết kéo hắn theo.
Nhàm chán đứng giữa cửa hàng đánh giá đồ đạc xung quanh, ánh mắt Bắc Hoàng Minh vô ý dừng lại ở một cái nhẫn nho nhỏ, xung quanh nó tỏa ra một vầng sáng màu lam sâu thẳm, tuy rằng phong cách cổ xưa, nhưng lại xinh đẹp không nói nên lời.
“Ha hả, cậu thanh niên này thực tinh mắt a.” Đột nhiên, ông già chủ cửa hàng đến bên cạnh Bắc Hoàng Minh, cười nói.
“A, sao lại nói vậy?” Chớp mắt, hứng thú trong Bắc Hoàng Minh bị khơi mào.
“Đây là nhẫn ma thuật, nhìn trang phục thì đoán cậu là ma pháp sư, ta đây có thể nói cho cậu biết thứ này đối với cậu cực kỳ hữu dụng, nhưng cụ thể tác dụng như thế nào, ta không thể nói cho cậu biết.” Cầm lấy nhẫn, ông già nói.
Nhìn gần, Bắc Hoàng Minh mới phát hiện cái nhẫn này là màu xanh lạnh như băng, tuy rằng động tâm, nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài, hờ hững hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?”
“Ha hả, thứ này không bán, mà cần đổi lấy một thứ, ta nhìn dáng vẻ cậu tựa hồ sắp đi tới đảo Lạc Nhật, ta đây sẽ yêu cầu lấy trái cây dành dành của đảo Lạc Nhật.”
Ông vừa dứt lời, hệ thống liền thông báo: nhiệm vụ ẩn tìm kiếm quả dành dành, nhận hay không.
“Đó là thứ gì?” Bắc Hoàng Minh sợ là chuyện phiền toái, không dám nhận bừa, muốn hỏi cho rõ ràng.
“Chỉ cần cậu gặp người của Ma tộc, bọn họ đều sẽ biết.” Ông ta vẫn không chịu nói rõ ràng, thấy mặt Bắc Hoàng Minh lộ vẻ do dự, ông cất lại nhẫn, “Cậu đã không muốn đi, ta cũng không miễn cưỡng.”
“Tôi nhận.” Kiêu ngạo của Bắc Hoàng Minh bị đả kích, liền ấn xuống nút đồng ý.
“Ha hả, tốt rồi, chờ sau khi tìm được quả dành dành cậu hãy tới tìm ta.” Nói xong, ông chủ liền cười đến vui vẻ tiêu sái đi vào buồng trong cửa hàng.

“Này, Minh, xảy ra chuyện gì?” Tri Hỏa mua trang bị xong tiến đến vỗ vai Bắc Hoàng Minh, triệu hồi hồn phách hắn, “Phát ngốc gì đây.”
“Không, không sao, tôi vừa mới tiếp nhận một cái nhiệm vụ.” Thu hồi ánh mắt, Bắc Hoàng Minh thoải mái nói.
“Hả, nhiệm vụ gì cơ?” Tri Hỏa cũng không cự nự, dù sao với cậu một cái nhiệm vụ cũng chỉ là nhiệm vụ, hai cái cũng tiện luôn một thể.
“Tìm quả dành dành, có lẽ qua đảo Lạc Nhật nên tìm một người thuộc Ma tộc.”
“Nhắc đến Ma tộc, tôi có một đứa bạn vừa vặn chơi Ma tộc, chúng mình tìm cậu ta đi.”
“Ừ là Lý…” Bắc Hoàng Minh thiếu chút nữa nói ra tên Lý Dật, vội vàng ngậm miệng.
“Gì cơ?” Nghi hoặc liếc mắt nhìn Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa ngạc nhiên không hiểu sao hắn lại biết bạn cậu họ Lý.
“Không, không gì cả, thời gian cũng tới rồi,chúng ta nên trở về bến tàu.” Có chút chột dạ nói, lần này đổi lại thành Bắc Hoàng Minh lôi Tri Hỏa đi.
Mặc dù còn muốn hỏi, nhưng Tri Hỏa vẫn lựa chọn không tiếp tục nữa, nếu Bắc Hoàng Minh thực sự có chuyện muốn nói, hắn nhất định sẽ tự mình nói ra, ép buộc hắn, ngược lại không tốt chút nào.
“Thật là một đám quỷ nhóc phiền toái.” Ngáp một cái, Đóa Miêu Miêu tiếp tục ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.