Âm Thanh Rung Động

Chương 8:




08.
Đoán là một chuyện.
Đoán đúng thì lại là một chuyện khác.
Bây giờ tôi hối hận rồi.
Không nên tò mò, càng không nên thăm dò, biết Lương Mục Bạch thích mình cũng không có ý nghĩa gì.
Tôi cười để làm dịu bầu không khí: “Ý em không phải là chuyện yêu đương đâu.”
“Nhưng em thích anh ta.” Anh nói, “Em thích anh ta, yêu không phải chỉ là vấn đề thời gian sao?”
Trong mắt anh ấy, tôi có sức quyến rũ đến thế sao?
Chẳng lẽ tôi thích một người đàn ông thì người đó nhất định sẽ yêu tôi sao?
“Chính là như vậy đó.” Anh nhanh chóng trả lời.

“Em nghĩ sao về việc anh thích em?” Anh hỏi lại.
Sau khi tỏ tình xong, Lương Mục Bạch không nói thêm câu nào dư thừa mà cứ thế liều lĩnh tấn công tôi.
Tôi bối rối trả lời: “Em có tài cán gì chứ?”
Dường như câu nói này khá rõ sự phản bác, chiếc xe đột nhiên rơi vào im lặng.
Lương Mục Bạch im lặng trong một thời gian dài.
Anh ấy có vẻ không cam lòng: “Mấy tháng nay anh ngày đêm ở bên em, chẳng lẽ không bằng cái tên em vừa mới xem mắt lúc nãy sao?”
Anh tò mò: “Có ảnh không, để anh xem người đó thế nào?”
Tôi từ chối: “Chỉ là một người bình thường với vẻ ngoài vô cùng bình thường thôi.”
Anh lại cười, khóe miệng ẩn chứa châm chọc, lặp lại: “Người bình thường với vẻ ngoài vô cùng bình thường…”
“Nửa đêm nửa hôm bỏ em ở đây tự bắt xe về, anh ta cũng không ân cần chăm sóc lắm đâu.”
Anh sốt sắng hỏi: “Vậy anh kém anh ta ở điểm nào?”
Tôi không biết phải trả lời như thế nào.
Cuộc trò chuyện đã hoàn toàn đi chệch khỏi quỹ đạo bình thường và tôi không biết phải nói gì tiếp theo.
Từ chối? Hay trốn tránh?
Nhưng Lương Mục Bạch là ông chủ của tôi, công việc kinh doanh chính và phụ của tôi đều có liên quan đến anh ấy, tôi làm sao mà trốn được?
Tôi ngập ngừng nói: “Lương tổng, em có thể từ chức được không?”
Anh ấy đã im lặng mất một lúc.
Dưới ánh mắt thúc giục của tôi, anh chậm rãi nói: “Hợp đồng quy định em phải làm việc đủ một năm, nếu không sẽ bị coi là vi phạm hợp đồng và phải bồi thường một số tiền lớn”.
Anh ấy nói thêm: “Hợp đồng chăm mèo, chính tay em ký đó.”

Tôi nghi ngờ anh ấy đã tính toán từ lâu rồi.
“Cái đó…”
Anh ấy ngắt lời tôi: “Em đừng nghĩ đến việc nghỉ việc, cũng đừng nghĩ đến việc chuyển đi.”
“Anh sẽ chuyển đi.” Anh đã quyết định: “Em và Hạt Dẻ cứ sống ở đó đi.”
“Thế này không hay cho lắm đâu…”
“Có gì mà không được, mèo do em nuôi mà.”
Anh tự cười mình: “Dạy dỗ mấy đứa không nghe lời mất nhiều thời gian lắm đấy.”
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.