Âm Mưu Của Nữ Phụ, Mẹ Kế Đến Đây

Chương 44: Bị ăn đến tận xương (3)(H




Lam Thần hạnh phúc đem tiểu Thần bay thẳng vào thánh địa thiên đường vừa mới tìm được, trong miệng thả ra một hơi tự do. Chết tiệt, hắn đã phải nhịn lâu lắm rồi!
"Ah... Không được! Khó chịu quá... trướng... ah... thả ta ra..." Tam Tiền Tam cắn môi, vật kia của hai tên này to như vậy, lại còn vào cả 2 cùng một lúc, đúng là muốn làm nàng chết mà, bụng còn lồi ra cả một vùng!
"Tiểu dâm đãng, co bóp chặt như thế này là muốn chúng ta rút ra hay đâm vào đây, hử?" Lạc Thi cười cười, cơ thể vận sức đâm một cái thật mạnh, thành công khiến Tam Tiền Tam phải phát ra tiếng rên rỉ như chú mèo nhỏ.
"Từ... từ thôi... a hức! Đừng động...ah..."
"Này Thần, cùng một lúc, được không?" Lạc Thi khóe miệng câu lên, ánh mắt không tự giác lóe ra tia âm hiểm khó thấy."Tiểu Tam của chúng ta dâm đãng như vậy, hai chúng ta phải cùng động một lúc mới khiến nàng thỏa mãn a."
"Theo ý của ngươi vậy!" Lam Thần liếm liếm môi, mắt lơ đãng liếc thấy một vật nhỏ lóe lên, ánh mắt cũng càng thêm thâm sâu khó dò.
Ánh mắt của Lam Thần và Lạc Thi chạm nhau, cả hai nở nụ cười, lưng khẽ vận sức phát động tiến công cùng một lúc.
"A... không được... quá trướng! Quá trướng! Đau quá... Không được..." Đồng tử Tam Tiền Tam tan rã, móng tay cào thật mạnh lên lưng của Lạc Thi đến bật máu, kích thích truyền đến từ da đầu chạy thẳng đến từng ngón chân một, đi kèm với nó là cảm giác bị xé rách không thương tiếc từ hoa huy*t cùng hậu huyệt.
Nàng không nhận ra ánh mắt của hai con dã thú đều tỏ vẻ bất mãn, bọn họ thậm chí còn vận dụng cả dị năng cường hóa cơ thể và cái kia, điên cuồng tranh đấu hơn thua.
"Tiểu dâm đãng này chỉ có thể run rẩy dưới thân Lam ThầnLạc Thi hắn!"
"A... này... Không... đừng a..." Cơ thể Tam Tiền Tam run rẩy kịch liệt, hai cánh tay cố gắng chới với tìm kiếm điểm tựa." Ah... không... mạnh quá... Ah----"
Yêu dịch trong suốt chảy xuống ướt đẫm, Tam Tiền Tam lại cao trào lần thứ 2. Hai tên dã thú này động mạnh như vậy, đồng thời đau đớn còn đi kèm với khoái cảm, kích thích nàng phải điên cuồng.
"Sao mới chỉ có vài nhấp mà đã cao trào rồi? Tiểu dâm đãng em nhạy cảm quá đấy!" Lam Thần phụng phịu, lặng lẽ tăng thêm NLDN vào tiểu Thần, liên tục kích thích điểm nhạy cảm của Tam Tiền Tam.
"Ah... này... tại sao lại... to thêm..." Tam Tiền Tam hốt hoảng quay đầu lại nhìn Lam Thần. Lam Thần không lãng phí cơ hội, một ngụm đem môi áp lên cặp môi hồng của nàng, chiếc lưỡi tiến công thần tốc vào khoang miệng của Tam Tiền Tam.
"Uh... ưm... ưm..."
Lạc Thi bất mãn, cường hóa tiểu Thi tàn sát trong cơ thể Tam Tiền Tam. Hắn liếc nhìn cặp tiểu bạch thỏ đang liện tục nảy lên nhảy xuống trước mắt, khóe miệng nở nụ cười, đem hạt đậu hồng cho vào miệng.
"Ah! Ah... ưm... hức... không chống đỡ... nổi... Không được..."
Lạc Thi và Lam Thần cũng cảm thấy bản thân đã đến giới hạn, liên tục luật động và điên cuồng gặm cắn chiến lợi phẩm trong miệng, kích thích Tam Tiền Tam đến giới hạn sụp đổ.
"Chưa được!" Lam Thần nhận ra Tam Tiền Tam sắp đến đỉnh, hạu huyệt điên cuồng co rút, bất mãn đem NLDN của bản thân thông qua tiểu Thần bịt kín nơi phóng ra yêu dịch của nàng."Nàng đã ra 2 lần rồi, lần thứ 3 phải cao trào cùng lúc với ta chứ!"
"Ngươi... thực ác... hức... ah... ah----"
"Hừ!"
"Hộc..."
... ...... .........
Ánh nắng chiếc qua rèm cửa, hắt lên chiếc giường hỗn loạn thành một đoàn. Quần áo nam nữ bị vứt bỏ văng vãi lung tung, chăn nệm cũng bị xáo trộn giống như một đống bùi nhùi. Trên giường là một bóng dáng nhỏ bé yêu kiều bị ôm chặt trong lòng hai nam nhân cường tráng.
"Cộc cộc cộc..."
"Chủ nhân, đã hơn 9 giờ rồi ạ. Lạc Tâm tiểu thư muốn được gặp người!" Phương Linh gõ gõ cửa, bên trong là một mảnh im lặng.
Chắc hẳn đêm qua bên trong rất loạn a. Thật may là mỗi căn phòng trong Lạc gia đều cách âm rất tốt.
Trong mắt Phương Linh là một mối cảm xúc ngổn ngang. Cuối cùng cô cũng đã đột phá B cấp, hẳn là cô đã đủ sức mạnh để phục tùng chủ nhân rồi.
Ban đầu, cô cảm thấy mình phục thị chủ nhân là đương nhiên, là lẽ sống. Thế nhưng sau hôm qua, nhìn thấy chủ nhân vì Lạc Tâm mà cố gắng rất nhiều, đem Lạc Tâm từ cõi chết trở về, Phương Linh cảm thấy bản thân dường như đã có thứ gì đó nứt vỡ bên trong.
Từ hôm nay, phục thị chủ nhân đã không còn là lẽ sống, mà là niềm kiêu ngạo của cô.
Vì chủ nhân, cũng giống như vì Lạc Tâm.
Chủ nhân không còn là tất cả, mà tất cả đều vì chủ nhân mà tồn tại!
Mọi thứ, đều là vì chủ nhân!
--- ------ ------ ----
Xì poi a:
"Đây là dấu hiệu của riêng chúng ta với em! Đừng nghĩ đến việc cởi bỏ nó! Cũng đừng nghĩ đến việc chúng ta buông tay em!"
--- ------ ------ ----
Hết H của phần 1 rồi a mọi người. Sau vài chương nữa Cá sẽ kết thúc phần 1, mở ra phần 2 :)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.