Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

Chương 63: Kẻ Thù Mạnh Nhất Trong Cuộc Đời Này





Làm sao thế này? Chẳng lẽ mình bị khống chế rồi?
Vào giây tiếp theo, tay của tôi đã động đậy trở lại nhưng thay vì chộp lấy khuôn mặt của ông ta thì tay của tôi lại đưa xuống dưới áo choàng của ông ta và nhẹ nhàng vuốt ve ngực ông ta, giống như là đang tán tỉnh.
Mà lòng bàn tay của tôi có thể cảm nhận được trên người ông ta có giòi bọ nhúc nhích, và rồi cảm giác ghê tởm dâng lên theo từng đợt, nếu không phải tôi còn muốn sống thì tôi cũng không cần kìm nén cảm giác muốn nôn này.
"Ông đã làm gì tôi? Buông tôi ra!!"
"Tất cả các người đều lui ra đi, bắt người đàn ông đó lạ, trông coi cho kỹ, chờ sau khi tôi xử lý Lãnh Thiên Ngạo xong, sẽ xử lý nó.
"
Sau khi hủ thi (1)nói xong, một mùi hôi thối nồng nặc bóc lên, khiến tôi không thể chịu đựng được nữa, quay đầu sang một bên nôn dữ dội!
1, Hủ là thối rữa, hư thối; thi là xác; hiểu đơn giản là một cơ thể hư thối.
"Ụa … ụa ụa! "
Sau khi thi quỷ chết, xác của nó thối rữa đi rất nhanh và mùi thối cũng bốc lên từng trận, tôi muốn nôn từ lâu rồi, và giờ thì tôi cũng nôn ra, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, ngay cả đầu óc cũng tỉnh táo hơn, cho nên tôi liền cảm nhận được hơi thở xung quanh có biến hoá.
"Bổn tôn làm cho em cảm thấy buồn nôn sao?"
"Tôi hỏi em, bổn tôn làm em cảm thấy buồn nôn lắm sao?"
Ông ta nói rồi còn cố ý tới gần tôi, tay của tôi bị ông ta kiềm hãm nên không có cách nào lui về phía sau, mặt của ông ta rất nhanh đã sắp dán lên trên cái mũi của tôi, tôi thấy có rất nhiều giòi bọ lúc nhúc dưới mí mắt của ông ta sắp bò sang mặt tôi, tôi vừa kiềm nén cảm giác buồn nôn xuống nó lại dâng lên…
Chết tiệt, tôi lại không kiềm nén được, vì ông ta kinh tởm quá!!.

truyện ngôn tình
Thế là cho dù tôi phải chết thì tôi cũng không nhịn được nữa: "Đúng vậy, ông quá ghê tởm, chẳng lẽ không ai nói với ông điều này?"
Tôi nói xong cũng nhịn không được lại nôn tiếp, nhưng lần này nôn không ra được thứ gì chỉ là nôn khan thôi.
Tôi không hiểu được tại sao Liễu Sương Sương có thể chịu đựng được ông ta!!!
"Vậy à? Vậy tốt nhất là em nên nhìn cho rõ em sẽ phục vụ người ghê tởm này bởi một việc càng ghê tởm!" Nói xong, cái tay đang ôm sau lưng tôi liền dùng sức ném tôi lên trên cái bàn phía trước.
Tôi muốn bò dậy theo bản năng, nhưng cơ thể không chịu sự khống chế của tôi, mà nó lại bắt đầu tự cởi áo ra!!
"Đừng… cái tay chết tiệt này… đừng!!"
Do là vào hè nên tôi mặc cũng ít, cởi một thoáng chỉ còn dư lại áo ngực ZAO, núi đôi đầy đặn trắng như tuyết lộ ra, cùng với da thịt non mềm nhìn một cái liền muốn cắn, may mắn ông ta không phải thi quỷ nếu không tôi sẽ bị ăn thịt mất.
Cởi áo còn chưa đủ, cơ thể tôi liền vểnh mông bắt đầu cởi quần, động tác này thật là dâm đãng thấp hèn, đời này của tôi chưa từng làm qua chuyện như thế này, tôi tức giận muốn hộc ra ba lít máu.
"Ông mau giải khống chế ở trên người tôi, nếu không tôi sẽ làm ông phải hối hận!"
Chiếc áo choàng dính đầy bụi bặm bị ông ta cởi ra ném xuống đất, dưới lớp áo choàng là cơ thể như xác ướp ngàn năm, thịt nát hư thối mốc meo treo ở trên xương, nào là giòi bọ con gián con kiến v.
v.

.
đều bò trong đó, nhìn thôi đã cảm thấy dựng cả tóc gáy.
Bên trong khung xương bị khói đen lấp đầy, còn cái thứ tượng trưng cho đàn ông cũng chỉ còn lại là một ít thịt nát mà thôi, dưới tác dụng của sự hưng phấn nó đã cứng lên…
Nếu bị thứ như vậy chọc vào trong cơ thể thì tôi tình nguyện được chết ngay bây giờ ngay tại đây.
"Không cần!!" Tôi thấy tay của mình sắp bám lên vai của ông ta thì sợ hãi kêu lên và không ngừng giãy giụa, nhưng ngoại trừ ánh mắt có thể miễn cưỡng khống chế được, thì cơ thể của tôi vẫn là thân bất do kỷ(2).
2, Thân bất do kỷ: 身不由己。Không được phép quyết định hành động của bản thân, hoàn toàn phụ thuộc vào người hoặc vật khác.
“Không cần ô ô ô…”
Cơ thể ông ta bắt đầu dán lên người tôi, ông ta c ởi áo lót trước ngực tôi và ném xuống đất, ngay sau đó, ông ta dùng một tay nắm lấy mắt cá chân của tôi, dùng một tay còn lại xé rách quần lót của tôi.
May thay nơi này chỉ còn lại tôi với ông ta, trong mắt tôi thì ông ta không phải là người mà là quái vật, cho nên tôi không có chút xấu hổ nào chỉ có sợ hãi thôi.
"Đừng làm như vậy với tôi, không phải Lãnh Thiên Ngạo đã bị các người bắt rồi sao? Nên hãy thả tôi ra đi!!"
Vừa nghe tôi nhắc đến Lãnh Thiên Ngạo thì người đàn ông đó dừng lại nửa nhịp nhưng ngay sau đó ông ta nắm lấy mắt cá chân của tôi bằng cả hai tay, rồi dùng sức tách hai chân của tôi mở ra, để nơi riêng tư của tôi lộ hoàn toàn ở trước mắt ông ta.
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để cắn lưỡi tự kết liễu thì…
“Rầm!!” Cánh cửa vỡ tan thành từng mảnh kèm theo tiếng nổ lớn.
Một làn khói xanh đậm dày đặc tiến vào, pháp sư Thái Lan kia đã bị Lãnh Thiên Ngạo túm ở trong tay, rồi ông ta bị ném vào đại boss đang sắp xâm phạm tôi.
Có lẽ Long Bà này còn có tác dụng, nên đại Boss buông bàn tay đang nắm tôi ra rồi lui người giơ tay lên đỡ tên pháp sư Thái Lan này xong thì vứt xuống đất.
Miệng của ông pháp sư kia nôn ra máu tươi và co giật, xem ra là bị thương không hề nhẹ.
Trong nháy mắt khi đại Boss phân tâm, tôi cảm giác được chân của mình răng rắc một tiếng, đau nhói lên, sau đó tôi liền như quỷ khóc sói gào: "A, chân của tôi bị đứt rồi!!"
Đây là cảm giác chân thật nhất mà tôi cảm nhận được, ngay vị trí đầu gối bị kéo đứt ra, máu tươi liền phun trào, cả người tôi run rẩy vì đau, tay thì nắm chặt lấy quần áo của người nào đó, và lúc này tôi mới phát hiện, bản thân đã nằm trong lồng ngực của Lãnh Thiên Ngạo.
Vừa nhìn thấy anh ta, tôi liền bật khóc thành tiếng, vùi mặt ở trong ngực anh ta mà khóc đến đau lòng muốn chết.
"Sao bây giờ anh mới tới hả, tôi suýt nữa đã bị…"
"Hiện tại không phải lúc để khóc!!"
Sau một tiếng quát lớn, tôi bị anh ta quấn áo của anh ta lên người rồi ném sang một bên, tôi ngã lăn ra đất còn lăn qua vài vòng, chân của tôi đã thế này rồi mà anh ta còn đối xử với tôi như vậy, thật là tàn nhẫn quá mà.
Nhưng tôi cũng không phải là người không hiểu chuyện mà gây rắc rối cho người khác, tôi chưa từng thấy sắc mặt nghiêm trọng như bây giờ của Lãnh Thiên Ngạo, xem ra tên boss đầu lâu này chính là kẻ địch mạnh nhất ở trong lời của anh ta.
Tôi nhanh chóng lếch vào một góc tường, dùng tay nắm chặt động mạch đùi, máu chảy trên chân cũng từ từ dừng lại, cái loại cảm giác tế bào phân chia rồi tái tạo lại lần nữa đánh úp tới, tôi bị đau điếng dựa vào tường mới có thể miễn cưỡng chống đỡ cơ thể.

"Lãnh Thiên Ngạo, không ngờ là cậu thực sự sẽ tới.
"
"Ông bắt cô ấy, không phải là muốn dẫn dụ tôi tới?"
Lời vừa nói ra xong, lệ khí ở trên người hai người liền phát ra và hướng về phía đối phương, sau khi va chạm thì quấn vào nhau, khó tách ra, sau đó dần dần hòa quyện vào nhau.
Trong không khí cũng tràn ngập một hương vị oán niệm, còn có nhiều loại cảm xúc đan xen, sau đó bốn mắt nhìn nhau của họ vẫn không chịu rời đi còn bắt đầu "chậm rãi thâm tình" nếu không phải tôi muốn bảo vệ mạng nhỏ của mình thì tôi rất muốn hỏi bọn họ một câu là, hai người có phải là người yêu cũ gặp lại nhau không.
"Bản tôn tìm cậu thật là vất vả, không ngờ cậu lại đến China, mà con gái nơi này cũng không tệ, tôi rất thích.
" Nói xong, ông ta máy móc quay đầu lại nhìn tôi, tôi làm theo bản năng kéo quần áo che kín người mình lại.
Tôi đang chờ chân mình mọc ra, sau đó tôi nhất định phải thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Tôi không muốn điều này xảy ra một lần nữa ở trong cuộc đời mình.
"Ông cho tôi thời gian một năm, chờ tôi làm xong việc bên này sẽ về lại Thái Lan.
" Sắc mặt của Lãnh Thiên Ngạo trầm xuống, có lẽ ở trong lòng anh ta tự biết rằng với thực lực này của bản thân thì không thể cứng rắn với đối phương, cũng vì vậy mà anh ta không chủ động tấn công trước.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.