Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

Chương 171: Hoàn Cảnh Nguy Hiểm





"Liễu Sương Sương nói cô ta có một phần danh sách thi quỷ ở trong két sắt, mật mã là sinh nhật của Triết Lăng, sinh nhật của Triết Lăng là ngày 20 tháng 7.
Anh phái người đi xem có thể mở ra hay không, nếu không thể trực tiếp mở thì dùng thủ đoạn thủ công để cạy két sắt!”
Tôi tin tưởng Liễu Sương Sương sẽ không gạt tôi, vì cứu Lãnh Triết Lăng nên cô ta sẽ không gạc tôi.
Nhiếp Tranh gật gật đầu cũng không chịu thả tôi ra, một hai cứ bắt tôi về nghỉ ngơi.
Tôi và anh ta xuống đến đại sảnh yến tiệc ở lầu hai, khách khứa đã rời đi gần hết, những người còn lại phần lớn đều tìm kiếm một đôi mới cưới, Nhiếp Tranh bảo tôi ở một bên chờ anh ta, chính mình lấy thân phận đội trưởng đội bảo vệ đi lên đài.
"Tiệc cưới hôm nay đến đây là kết thúc, cặp đôi mới cưới đã rời đi trước.
Cảm ơn tất cả các vị đã tham dự buổi tiệc ngày hôm nay.”
Nhưng những nhân viên bảo vệ đã ra dọn dẹp, họ không đi cũng không được.
Chờ đợi cho khi tất cả khách rời đi hết, chúng tôi tập hợp người lại với nhau, đơn giản là để mọi người báo cáo lại tiến trình.
Tần Hách và Đặng Khải tương đối quen thuộc với gia đình của khách.

Cho nên được phái ra ngoài làm nhiệm vụ.
"Giải quyết người trong ảnh xong rồi, xác đặt trong bãi đỗ xe ngầm dưới lòng đất." Một người đàn ông không dùng quốc ngữ không trôi chảy lên tiếng báo cáo với Nhiếp Tranh.
Nhiếp Tranh gật gật đầu, "Vất vả rồi."
Sau khi nói xong, anh ta lấy một tờ chi phiếu ở trong lồ ng ngực ra, "Chi phiếu của ngân hàng Thụy Sĩ, nhiều hơn 20% so với thỏa thuận trước đó, coi như lộ phí để mọi người rời đi."
"Ông chủ, anh khách sáo quá, sau này có gì cứ tìm tôi!"
Người nọ cất chi phiếu xong, sau đó huýt sáo một tiếng, bốn phương tám hướng trong đại sảnh có hai mươi người đi theo phía sau hắn đi ra ngoài, sau đó là tiếng ô tô bay nhanh rời đi.
"Đây chính là lính đánh thuê mà anh tìm?"
Tôi vốn tưởng lính đánh thuê phải là người Anh người Mỹ có ngoại hình đặc biệt dễ phân biệt, không ngờ những người này đều là người Châu Á, mặc âu phục vào tiệc, hoàn toàn nhìn không ra thân phận của bọn họ.
Nhiếp Tranh vừa đoán được suy nghĩ của tôi thì bật cười, anh ta cười cười nói, "Bọn họ đều là người Hàn Quốc.
Người Mỹ không thích tiếp nhận việc làm ăn này, bọn họ thích quay một bộ phim bom tấn cảnh đẹp.” (:)) tác giả thích khịa ghê.)
"Phụt."

Tôi bị bộ dáng khoa trương của anh ta chọc cười, bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng lại bội phục anh ta, suy nghĩ ấy rất là chu đáo.
Chuyện ở đây kết thúc, tôi cảm giác cơ thể của mình không có vấn đề gì, vì thế gọi Ngoan Mậu cùng Tề Quân, đẩy bọn nhỏ vào trong ngực Nhiếp Tranh.
"Anh giúp tôi đưa hai thằng nhóc này về căn cứ, tôi phải đi một chuyến đến thủ đô, gần đây tôi luôn mơ thấy điều không tốt, tôi sợ Thiên Ngạo xảy ra chuyện gì đó."
"Có Vưu Tích cùng Mạc Trát Tà đi rồi, em còn đi làm cái gì?" Vừa nghe nói tôi lại muốn đi, sắc mặt của Nhiếp Tranh rất khó coi.
"Mẹ muốn đi tìm cha sao? Con cũng sẽ đi!"
Ngoan Mậu từ trong ngực Nhiếp Tranh vọt ra nhào vào trong ngực tôi ngay lập tức, sợ tôi đi nên ôm lấy tôi.
Tề Quân cũng góp vui tiến lên, "Mẹ, con cũng muốn đi.”
"Các con phải nghe lời, mẹ sẽ sớm trở về, các con đi theo chú Nhiếp Tranh về căn cứ chờ mẹ." Tôi muốn tách hai đứa nhỏ ra, không ngờ chúng như keo dính vào người tôi, kéo cũng không kéo xuống được.
Tôi ném ánh mắt cầu cứu về phía Nhiếp Tranh, Nhiếp Tranh trầm ngâm qua hai giây sau đó mới nghiêm túc nhìn tôi, "Nếu em khăng khăng muốn đi, vậy chúng ta đi cùng nhau đi, không thì anh sẽ không đồng ý."
"Gì mà là chúng ta? Tôi vẫn trông cậy vào anh nhờ anh giúp tôi chăm sóc mấy đứa mà?”
"Em xem hai đứa nó cần anh chăm sóc không? Không phải anh khen bọn nó, sức chiến đấu của hai đứa nhỏ này cộng lại là ở trên anh, có chúng ta ở bên cạnh em, em cũng an toàn hơn một chút, lần này chúng ta đi đối phó chính là Hàng Thi.”
"Bởi vì là Hàng Thi, cho nên tôi không muốn bọn nó đi theo tôi, còn có anh nữa!"
"Mẹ à, con không sợ, trước đó con đã gặp qua lão tặc Hàng Thi, vừa nhìn liền biết ông ta không phải là người tốt, con muốn đi giết ông ta!" Tề Quân trịnh trọng gật gật đầu.
"Được, vậy chúng ta cùng đi, nhưng mà các con phải hứa với mẹ, nếu đánh không lại thì chạy, được không?"
"Dạ được!"
Hai đứa trẻ trăm miệng một lời nói ra.
Vì chúng ta đối phó chính là Hàng Thi, nên tôi phải trở về lấy một số pháp khí mới được, Nhiếp Tranh lái xe chở chúng tôi trở về căn cứ, trên đường tôi ém thấp giọng nói, "Nếu như lần này chúng ta đi thủ đô thật sự đối chọi với Hàng Thi, anh nhất định phải giúp tôi để ý đến hai đứa nhỏ, nếu tình hình không ổn phải đưa hai đứa rời đi trước.”
"Em cảm thấy anh có đủ bản lĩnh đưa theo hai đứa nhỏ rời đi sao? Em yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ không xảy ra chuyện, nói không chừng lúc chúng ta đến, Thiên Ngạo bên kia đã diệt trừ Hàng Thi xong rồi." Nhiếp Tranh cong môi cười khẽ, tâm trạng vẫn thoải mái, không có cảm giác khẩn trưởng khi sắp đối mặt với sống chết.
Nếu như bọn Thiên Ngạo đã diệt trừ Hàng Thi thì tốt rồi, chỉ sợ Thiên Ngạo lại bị Hàng Thi khống chế…
Tôi không khỏi nhớ đến giấc mơ gần nhất, trong lòng sốt ruột vạn phần, hết lần này đến lần khác thúc giục Nhiếp Tranh lái nhanh hơn một chút.
Về căn cứ mang theo một vài pháp khí rồi chúng tôi liền tiến đến đường đến thủ đô, không chỉ mang theo pháp khí cùng huyết tương, Nhạc Đình vừa nghe chúng tôi nói muốn đi kho vắc xin ở thủ đô, cô ấy cũng không sợ chết cứ muốn đồng hành cùng chúng tôi, nói là thời điểm mấu chốt có lẽ sẽ có công dụng.
Tôi lại một lần nữa gọi điện thoại cho Thiên Ngạo, vẫn là ở trong trạng thái không có người nghe máy, lo lắng trong lòng lại tăng thêm không ít.
"Bọn Vưu Tích lúc đi có để lại số điện thoại liên lạc hay không, cô có thể liên lạc với bọn họ không?"
"Từ ngày hôm qua đã bắt đầu không liên lạc được, lần cuối cùng nói chuyện bọn họ nói đã tìm được Thiên Ngạo, hơn nữa ở kho vắc xin lớn nhất phát hiện bóng dáng của Hàng Thi, nhưng ông ta đã chạy trốn, nên bọn họ phải vội vã đuổi theo Hàng Thi.
Vì vậy, họ còn không kịp kiểm tra tình trạng của ngân hàng vắc-xin, nếu vắc-xin đã bị tiêm virus sẽ rất tồi tệ.”
"Vậy lần này anh đến thủ đô là để điều tra tình hình vắc xin?" Tôi nhướng mày nhìn Nhiếp Tranh.
"Không phải là tất cả, bởi vì em đi nên tôi mới đi." Nhiếp Tranh nhìn tôi cười cười, nụ cười mệt mỏi lại phù phiếm, bộ dáng con ông cháu cha ở lúc trước lại quay trở về trên người anh ta.

Tôi đánh một quyền vào bả vai anh ta, "Hay gớm nhỉ, anh rõ ràng là đi làm việc chính mà còn nói theo tôi, mà việc này cũng không thể làm qua loa được, trước tiên chúng ta đến kho vắc xin làm việc chính đi, nói không chừng có thể phát hiện một ít dấu vết, có thể nhanh chóng tìm được Thiên Ngạo và mọi người.”
"Được, em ngủ một chút đi, chờ đến nơi anh sẽ gọi em dậy."
Nhiếp Tranh nói xong liền chuyên tâm lái xe, tôi quay đầu lại thấy hai đứa nhỏ mệt mỏi đã ngủ rồi, mấy ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, bọn nó chắc cũng mệt muốn chết rồi.
Tôi cũng mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, lấy một túi máu ngậm lấy, rồi cũng dần dần tiến vào mộng đẹp.
Thủ đô nằm ở phía Đông Bắc thành phố L, ước chừng cách hai ba tỉnh ở trung gian, hiện tại với thân phận của chúng ta là không thể đi máy bay, nên cuối cùng trong vòng hai ngày sau mới lái xe đến nơi, chờ đến kho vắc xin ở thủ đô, tôi bị sốc trước hình dáng kỳ lạ của tòa trước mắt.
Lúc trước cho rằng thành phố L của chúng tôi đã đủ phồn hoa rồi, không nghĩ tới tòa nhà cao tầng ở thủ đô, làm cho người ta càng thêm choáng ngợp.
Tòa kiến trúc hình trứng trước mắt này, giống như một quả trứng ngỗng ngã trên mặt đất, có hai gã bảo vệ mặc quần áo chống bức xạ cấm súng đứng canh gác ở trước cửa, mỗi một người ra vào đều trải qua xác minh thân phận nghiêm mật mới có thể đi vào, mỗi một chiếc xe tải đi vào, lại càng phải trải qua khử trùng nghiêm ngặt cùng điều tra.
"Nơi này canh giữ nghiêm ngặt, chúng ta vào bằng cách nào?"
"Trực tiếp giết hai người kia đi vào là được rồi, nơi này mỗi ngày đều có không ít vắc xin xuất kho, nói không chừng có một ít đã bị rót virus vào." Nhiếp Tranh nói xong nhìn về chiếc xe tải ra vào tòa nhà.
"Vậy chúng ta chặn xe, xem vắc-xin bên trong có bị nhiễm bệnh hay không." Nhạc Đình đột nhiên mở miệng.
Tôi cùng Nhiếp Tranh bừng tỉnh, liếc nhìn nhau rồi gật gật đầu.
"Ngoan Mậu, Tề Quân, thấy hai chiếc xe tải kia không? Các con lần lượt vào bên trong lấy thứ gì đó ra cho mẹ, nhớ không được để người ta phát hiện!"
"Dạ được!"
Hai đứa nhỏ thích nhất là có chuyện để làm, mũi chân nhón mấy cái đã lộn mèo đến chỗ cửa của chiếc xe tải..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.