Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

Chương 159: Nữ Quỷ Lãnh Diễm





Loại quỷ khí mạnh mẽ này cùng cái loại trên người Thiên Ngạo không chênh lệch là bao nhiêu, chỉ sợ người đến này có thực lực không yếu hơn Thiên Ngạo.
Tôi vội vàng xoay người mặc đạo bào, cầm pháp khí, Tần Hách và Đặng Khải còn có Tiểu Bạch đều ở ngoài cửa với sắc mặt đông cứng đang chờ tôi.
Vừa thấy tôi đi ra ngoài, Tiểu Bạch liền nghênh đón, "Chị Mộng Mộng, chị muốn đi ra ngoài sao?"
"Đúng, nếu chị không đi ra ngoài, người đó chắc chắn sẽ san bằng nơi này, các người hộ tống tất cả mọi người rời đi từ đường bí mật đi."
Ngoan Mậu chạy đến ôm lấy tôi, nó không chú ý đến đạo bào trên người tôi nên va vào ầm một tiếng rồi bị văng ra.
Cú va chạm làm nó đầu váng mắt hoa ngã trên mặt đất."Anh!"
Tề Quân vội vàng chạy tới đỡ Ngoan Mậu dậy.
Tôi lắc đầu nói không nên lời, "Nhóc con, con đừng gây thêm phiền phức cho mẹ, mau mang theo Tề Quân rời đi!"
Sau một thời gian ngắn trì hoãn, thì đột nhiên có một quả đạn pháo khác bắn đến, vang lên tiếng ầm ầm, trần nhà làm bằng thép đã bị thổi bay, tôi không thể chờ đợi lâu hơn nữa.
Tôi dùng đôi mắt cảnh cáo Ngoan Mậu, rồi đi ra ngoài một mình bất chấp sự ngăn cản của tất cả mọi người.
Đặng Khải biết mọi người đi ra ngoài lúc này tương đương với việc chịu chết, nên đóng cửa lại, buộc mọi người rời khỏi bằng con đường bí mật.
Tôi vội vã chạy ra ngoài.

Bầu trời bên ngoài đen kịt và đầy bụi bặm, có một người mặc một chiếc váy màu đen lơ lửng trên không trung cách đó không xa, kèm một chiếc áo khoác da bó sát cơ thể có lồi có lõm.
Cô ta đội một chiếc mũ sĩ quan, mái tóc dài buộc sau lưng, chỉ để lại hai sợi tóc rủ xuống trán, khuôn mặt hạt dưa tiêu chuẩn to bằng bàn tay, trang điểm đậm che giấu tuổi tác của cô ta, phục trang màu đen làm cho toàn bộ cơ thể cô ta trông dị thường lạnh lùng và diễm lệ.
Trên vai mang theo một quả đạn pháo loại tên lửa rất không phù hợp với thân hình mảnh mai của cô ta.
Cô ta vừa thấy tôi đi ra thì lạnh lùng nhếch môi.
"Ôi, nhìn bộ trang phục này của mày, thì mày nhất định chính là Lưu Mộng Mộng, người phụ nữ đã cướp đi chú năm cùng anh ba của tao."
Chú năm cùng anh ba?
Vậy người phụ nữ này chẳng lẽ là chị tư của Thiên Ngạo ư?
Còn quá trẻ, nếu không phải là khí thế mạnh mẽ xung quanh cô ta khiến người ta chùn bước, thì tôi e rằng tôi sẽ nghĩ rằng đó là một em gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi giả vờ cao lãnh (cao lãnh: lạnh lùng và xa cách) trước mặt tôi.
"Chị Tư nói đùa, không phải là tôi cướp đi bọn họ, mà là trong lòng bọn họ có chung mục tiêu, tất cả chúng tôi ở đây đều có cùng mục tiêu.
Chẳng lẽ chị tư không muốn đạt được tự do sao?"
"Tao khinh, bà già à, mày gọi là chị hả? Đừng hòng mê hoặc tao, tao cũng sẽ không giống anh ba dễ bị mày lừa gạt, hôm nay tao tới nơi này chính là muốn diệt trừ mày, để anh ba cùng chú năm lại trở về bên cạnh tao."
Bà già!!
Người phụ nữ nhỏ bé này cũng quá bất lịch sự rồi, bản thân mình không biết đã chết qua bao nhiêu năm rồi, thế mà giả vờ nhỏ trước mặt tôi.
Nhưng nghĩ đến cô ta dù sao cũng là chị trên danh nghĩa Thiên Ngạo, Thiên Ngạo khẳng định cũng hy vọng cô ta về bên chúng tôi, nên tôi vẫn là cố nén tức giận trong lòng, mà khuyên nhủ cô ta, "Chị tư của Thiên Ngạo, chị đừng kích động, cứ quên lời tôi nói đi, hãy chờ Thiên Ngạo trở về, tôi để anh ta nói chuyện với chị."
"Ha ha, thảo nào chú năm không ra đây, quả nhiên là trời trợ giúp tao, hiện tại tao liền diệt trừ bà già là mày đó!"

Nói xong cô ta trực tiếp cầm nòng pháo nhắm thẳng vào tôi, không cho tôi cơ hội phản ứng liền bóp cò, tôi vội vàng nằm xuống đất, trước mắt đã tránh thoát một kiếp, sau khi lăn hai vòng thì quỳ một gối trên mặt đất, một tay chống mặt đất.
"Chị thật sự muốn động thủ?"
"Nói nhảm ít thôi, chịu chết đi!"
Nữ quỷ kia quả thực điên rồ, cô ta cười lạnh lùng nhìn vào tôi đang không ngừng chạy trốn, ánh mắt nham hiểm của cô ta thật sự là quá quen thuộc, giống như Trần Kha sống dậy vậy, đó là loại d*c vọng chiếm hữu cao.
Chẳng qua mưu kế của Trần Kha thì uyển chuyển hơn nhiều, còn người phụ nữ này trực tiếp dùng vũ lực diệt trừ chướng ngại vật.
Nòng pháo của cô ta không ngừng tấn công, tôi phải né tránh theo hướng lệch khỏi căn cứ, vì nếu quả đạn pháo rơi xuống căn cứ, căn cứ sẽ bị san bằng mất.
Đối mặt với cuộc tấn công mãnh liệt của cô ta, tôi ngoại trừ chạy trốn không có cơ hội tấn công, ngay khi tôi nghĩ rằng tôi sẽ mệt mỏi đến chết, thì pháo phá hủy dừng lại.
"Mẹ kiếp, không còn đạn!"
Nữ quỷ lãnh diễm (lãnh diễm: Lạnh lùng và diễm lệ) cúi đầu rủa thầm một tiếng, ném nòng pháo trên vai xuống đất.
Không có đạn pháo, đối phó cô ta là dễ dàng hơn rất nhiều, tôi vội vàng cắn rách đầu ngón tay chuẩn bị vẽ trận pháp, nhưng người phụ nữ kia hình như biết không ít về cách làm của tôi, thoáng chốc, hơi thở mạnh mẽ đã đập vào mặt tôi, tôi vốn định rút kiếm thất tinh ở bên hông ra, lại phát hiện như mình không còn lực để lấy, cơ thể đã bị lệ khí mù mịt xung quanh bao quanh lấy đến không thể động đậy.
Chết tiệt, đây là loại yêu pháp gì vậy?
Nếu tôi còn không phản kháng sẽ bị ép chết mất, bây giờ điều duy nhất có thể làm là thỉnh thần, miệng tôi thầm niệm chú ngữ nghĩ đến dáng vẻ của Quan Nhị Gia (Quan Vũ) chân trái dậm trên mặt đất, toàn thân lập tức bị ánh sáng đỏ bao trùm, xua tan lệ khí trói buộc trên cơ thể tôi.
Trên tay tôi lại có thêm một con dao lớn, có vẻ như đã thỉnh thần thành công rồi.
Một tiếng hét to, toàn bộ cơ thể của tôi nhảy dựng lên, sát khí trong nháy mắt từ quanh thân tràn ra, nữ quỷ mắt lạnh thấy thế vội vàng mở rộng hai tay, trên lưng vươn ra một đôi cánh màu đen thật lớn, mũi tên nhọn như kim thép ùn ùn kéo đến.
Cũng may trên người tôi có thần lực, thần hình nhỏ nhắn băng băng xuyên qua trong mũi tên, nữ quỷ lạnh lùng không ngờ đến là tôi lại dám tấn công trực diện, chờ đến lúc cô ta giật mình thì tôi đã đến trước mặt cô ta rồi, tôi giơ tay đánh một chưởng vào trước ngực cô ta, chỉ thoáng chốc máu tươi bắn tung tóe, cơ thể có kéo ở trên không trung bị đánh lui.
Chưởng vừa rồi của tôi cũng không phải là chưởng pháp bình thường, mà là nhất dương chưởng tương đối nổi danh trong pháp thuật Mao Sơn.
Quỷ thuộc thuần âm, mà chiêu chưởng pháp vừa rồi thuần dương, hơn nữa Quan Nhị Gia là đàn ông, khí nam từ lòng bàn tay tôi rót vào trong cơ thể của nữ quỷ, chấn mạnh làm khí huyết của cô ta hỗn loạn, rồi ngã trên mặt đất qua thật lâu cũng chưa thể điều chỉnh lại quỷ khí trong cơ thể.
Tôi lộn ngược ra sau dừng ở trước mặt cô ta, một cây đao lớn nhấc lên đặt trên cổ nữ quỷ, "Cô chọn chết hay đi với chúng tôi, tôi có thể giúp cô giải trừ thuật ngự quỷ trên thi thể, để bản thân cô có được tự do."
"Tao khinh, đừng nói như thể chính mình cao thượng như thế, mày còn không phải là muốn lợi dụng tao à!"
"Không biết lòng của người tốt!"
Lúc trước cứu Vưu Tích là bởi vì Thiên Ngạo rất để ý anh ba của anh ta, và Thiên Ngạo có mặt vào thời điểm đó, dưới sự thuyết phục đó, tôi mới dần dần thỏa hiệp.
Nghĩ đến đây, tôi giơ đao lớn lên, trực tiếp hướng về phía đầu cô ta chém xuống----
Không nghĩ rằng có thể dễ dàng giải quyết người phụ nữ này như vậy, trong lòng tôi có hơi không tin, sự thật chứng minh đúng là không dễ dàng như vậy, một giây khi cây đao lớn chém xuống cổ của cô ta, cô ta đột nhiên rút đầu trở lại bên trong đôi cánh của mình, dùng đôi cánh khổng lồ bao bọc toàn bộ cơ thể của cô ta, giống như một con rùa súc vào trong mai của nó.
"Không ngờ tới, cô lại là một con rùa đen rụt đầu!"
Tôi giận dữ mắng, giơ đao của Quan Nhị Gia lên chém một trảm, lưỡi đao dừng ở trên cánh của cô ta, có một tiếng keng, tia lửa liền bắn ra bốn phía, thế mà không thể làm cô ta bị thương một chút nào.
Bên hông không được, tôi dự định dùng lưỡi đao chèn vào khe hở hợp nhất ở cánh của cô ta, không ngờ là cô ta đột nhiên mở cánh ra, thuận thế lui về phía sau vài mét, lại phát hiện trên người phía sau cô ta có phủ một lớp vảy, áo giáp mai rùa cùng cự mãng (Trăn ăn thịt người) quấn quanh, sống động biến thành một con quái vật.
Trong lòng tôi kinh ngạc không thôi, ác quỷ này e rằng đã từng trốn thoát khỏi sông Vong Xuyên.
"Gaooo!"
Ác quỷ lãnh diễm gào thét một tiếng, con trăn lớn quấn trên người liền bay đến, đầu trăn giống như cây thương dài, nếu bị nó công kích, thì đến chân thân của Quan Nhị Gia cũng sẽ bị đâm ra một cái lỗ.
Tôi vội vàng dùng đao của Quan Nhị Gia để ngăn cản, không nghĩ tới thân trăn thuận thế quấn lấy đao lớn của tôi, theo chuôi đao trực tiếp đánh về phía mặt tôi.
Chết tiệt, bây giờ tôi là một con quỷ thi thể, phần đầu là quan trọng nhất đối với tôi, trong tình huống khẩn cấp, chỉ có thể bỏ đao lớn để lùi về phía sau vài mét.
Đại Trảm Đao là vật phẩm tượng trưng cho Quan Nhị Gia, mất đi đao thì kim thân của tôi cũng bị phá, biến thành thi quỷ bình thường, hơn nữa thỉnh thần là pháp thuật rất hao phí pháp lực, trong thời gian ngắn thì tôi căn bản không có cách nào lại thỉnh thần nữa.
"Con mụ đáng chết, lại bức ép tao hiện ra chân thân, mày thật đáng chết!"
"Thì ra chân thân của cô chính là một con quái vật xấu xí!"
Tôi cũng bị cô ta chọc tức giận không ít, nên lúc này nói lời ác độc hơn.

"Mày muốn chết!"
Ác quỷ lãnh diễm bị tôi làm cho tức giận hoàn toàn, cô ta vung đầu trăn lại công kích tôi, thể lực của tôi còn chưa hoàn toàn khôi phục, nằm trên mặt đất lặng lẽ rút ra kiếm thất tinh, lần này chỉ cho phép thành công không được phép thất bại.
Nhân lúc đầu trăn mở miệng to như cái bồn máu, muốn cắn vào cổ tôi, tôi lấy kiếm thất tinh ra đâm vào hàm dưới của con trăn, đầu trăn lập tức nghênh đón, kiếm thất tinh có pháp lực vô biên nên con trăn gào thét lăn lộn trên mặt đất vài vòng liền hóa thành một luồng khói đen và biến mất.
"Mày…"
Ác quỷ lãnh diễm còn chưa dứt lời đã phun ra một ngụm máu tươi, vì con trăn khổng lồ là một phần trên cơ thể cô ta.
"Tao phải giết mày!"
Cô ta đã hoàn toàn tức giận, liên tục kích động đôi cánh bay về phía tôi.
Phụ nữ đều là động vật làm theo cảm tính, hoàn toàn không tính đến vừa mới ăn một nhát ở chỗ tôi là thế nào, chờ cô ta lại công kích tới, thì tôi lập tức dùng hai tay cầm kiếm thất tinh lên và hét lớn một tiếng, "Đao thảo!"
Chỉ thoáng chốc, thanh kiếm thất tinh vốn chỉ có kích thước bằng dao găm liền kéo dài ra, vầng sáng màu vàng cắt qua không khí chém vào đầu vai của ác quỷ, cô ta vốn định bay trên không trung lại bị kiếm thất tinh đè quỳ xuống đất, kiếm đã cắm sâu vào trong da thịt của cô ta.
Tôi biết sức mạnh của thanh kiếm thất tinh chỉ có thể duy trì khoảng ba giây, nên ngay lập tức bỏ kiếm và dùng ngón tay đẫm máu vẽ vời trong lòng bàn tay, dồn tất cả tinh khí thần vào lá bùa trong lòng bàn tay.
"Ngũ Lôi Chú!"
Bầu trời đêm tối tăm đột nhiên có tiếng sấm ầm ầm, bốn phương tám hướng kéo mây nổi gió lớn, từng cột sấm vang ầm ầm trên không trung.
Năm tia chớp nhanh chóng chui ra khỏi những tầng mây, hội tụ lại với nhau, tia điện chớp nháy phóng về phía ác quỷ lãnh diễm, thế như chẻ tre, ngay cả không khí cũng bị pháp lực mạnh mẽ đốt cháy.
Ác quỷ lãnh diễm muốn né tránh, nhưng kiếm thất tinh đặt vào cổ làm cho cô ta không thể di chuyển.
Chờ đến khi sức mạnh đao thảo của kiếm thất tinh biến mất, Ngũ Lôi đã bổ xuống, không nghiêng không lệch vừa vặn bổ vào trên trán, giống như rót một liều bột huỳnh quang vào huyết mạch của cô ta, khiến cho máu quanh người cô ta đều biến thành màu của lôi điện.
"A!"
Cảnh tượng kỳ lạ và mỹ lệ kéo dài hai giây, kèm theo tiếng kêu thảm thiết ác quỷ lãnh diễm, ầm ầm một tiếng làm cô ta bị tan thành tro bụi.
Thể lực và pháp thuật của tôi cũng cạn kiệt, tôi xem cơ thể của cô ta ở trước mặt tôi bị nổ tung xong thì hai mắt của tôi cũng tối sầm lại và ngất đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.