Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

Chương 143: Ngoan Mậu Sinh Ra





Càng không ổn chính là, những người đó căn bản không nhìn thấy Liệt Phong, chỉ có thể nhìn thấy tôi cả người đầy máu.
Mà đầu của bác gái lại ở trước mặt tôi.
Bọn họ khẳng định nghĩ là tôi đã giết chết bác gái, còn bắt bọn họ nữa.
"Người đàn bà thối, cô bắt chúng tôi đến làm cái gì? Nhanh chóng thả tất cả chúng tôi ra! ”
"Không phải tôi, các người thấy tôi khó bảo đảm bản thân được an toàn, thì làm sao có thể bắt các người chứ?" Tôi không ngừng lắc đầu, tầm mắt nhìn về phía vị trí của Liệt Phong, "Muốn giết thì giết tôi là được rồi, anh thả bọn họ ra!”
"Cô đang nói chuyện với ai?" Người đàn ông to gan trước đó đã phát hiện ra sự khác thường của tôi.
Nhưng tôi còn chưa kịp giải thích với người đó, Liệt Phong đã đánh một chưởng vào sau lưng ông ta.
Rắc rắc một tiếng, xương cốt đã gãy, người kia trợn tròn ánh mắt không thể tin ngã xuống.
Tất cả mọi người đều hét lên kinh hãi, nhìn tôi như gặp phải quỷ.
Tất cả phụ nữ đều điên cuồng khóc không ngừng nhìn xung quanh kêu cứu.
Liệt Phong tựa như rất hưởng thụ sự hoảng hốt của bọn họ, thân hình lơ lửng ở phía trên bọn họ, giống như là đại chúa tể vậy, đầu ngón tay anh ta vươn ra khói đen quấn quanh cổ những con kiến hôi phía dưới, đầu ngón tay khẽ động là có thể khống chế sinh mệnh của bọn họ. 
"Đem đồ vật trong tay mày ném đi, sau đó đi ra khỏi trận."
"Anh thả bọn họ ra trước!"
"Mày có tư cách gì đàm phán điều kiện với tao?" Sắc mặt Liệt Phong tối sầm, năm ngón tay kéo căng.

Năm người quỳ trên mặt đất cùng nhau đưa tay giữ chặt cổ họng.
Sắc mặt méo mó đỏ bừng té trên mặt đất.
Chờ khói đen của Liệt Phong rời đi, trên cổ họng những người đó còn để lại vết hằn.
Chết rồi à?
Lần này anh ta giết hẳn năm người!
Liệt Phong đã không còn chút kiên nhẫn nào nữa, năm ngón tay kia thoáng cong lên, uy hiếp với tôi nói, "Những con kiến hôi này đối với tao mà nói chết không đáng tiếc, sau năm người này còn có mười, hai mươi người, tao muốn để mày thấy cảnh máu chảy thành sông, xác chất thành núi.
Tao xem mày có thể chịu đựng được không!”
Anh ta nói xong làm bộ muốn cong năm ngón tay.
Tôi vội vàng mở miệng, "Chờ đã! Tôi đồng ý với anh!”
Tôi biết cho dù hiện tại có đi ra ngoài, anh ta vẫn như cũ sẽ không bỏ qua những người đó, nhưng tôi thật sự không muốn nhìn anh ta ở trước mặt tôi mà giết người bừa bãi, bọn họ đều là những người vô tội, nếu có tội cũng không thể chết vì tôi.
Liệt Phong lạnh lùng nhếch môi, lúc này mới buông tay, những người đó liền chật vật ngã xuống đất.
Tôi biết anh ta đã không còn kiên nhẫn, nên buông tay để lục diện pháp ấn rơi xuống đất, tôi vừa mới từ trong trận Thất Tinh lăn ra ngoài đã bị một đạo kình lực của Liệt Phong đánh bay đến trong dám cỏ dại ở xa xa.
"Các người mau đi đi."

Những người đó nghe được trực tiếp có thể đi, tất cả đều lăn lộn chạy về phía đầu hẻm, tầm mắt Liệt Phong vẫn nhìn tôi, chờ tôi vừa mới đi ra trận thất tinh, anh ta liền vung tay áo lên, từng hàng gai xương màu đen dày đặc bay ra ngoài, bắn vào những người đó làm họ tử vong tại chỗ.
Chỉ có một người, sau khi bị đâm trúng vai thì miễn cưỡng có thể trốn thoát.
Cổ tôi lập tức bị bàn tay dài của Liệt Phong bóp chặt, anh ta đem tôi trực tiếp từ trên mặt đất lên không trung, chính là trong nháy mắt đó, tôi cảm giác được con tôi ở trong bụng triệt để trượt ra ngoài, bàn tay theo bản năng liền phủ lên bụng, nơi đó đã trở nên vô cùng bằng phẳng.
Ngoan Mậu thật sự không còn, trong nháy mắt này tôi nản lòng thoái chí, chuẩn bị nhắm mắt lại tiếp nhận tử vong, không nghĩ tới là nhìn thấy trước mắt xuất hiện một thân ảnh đỏ như máu, là một hài tử còn chưa hoàn toàn thành hình.
"Ngoan Mậu..." Tôi muốn gọi tên nó, nhưng Liệt Phong bóp cổ họng tôi, nên một chữ cũng không có phát ra được, chỉ có thể tùy tiện để nước mắt chảy xuôi trên mặt tôi.
Ngoan Mậu không nói hai lời liền bắt lấy cái tay Liệt Phong đang nắm vào tôi, tay kia trực tiếp biến thành lưỡi đao chém xuống, tay Liệt Phong trực tiếp bị chặt đứt, tất cả xảy ra quá nhanh, anh ta căn bản không kịp phản ứng lại.
Tôi bị ngã mạnh xuống đất, trên đất có một vũng máu, còn có một vũng thịt thối chưa thành hình, "Khụ khụ.
Ngoan Mậu..."
"À, xem ra là cháu trai nhỏ của tao đây, hôm nay bác tìm chính là mày, đến đây đi về cùng với bác." Tay cụt của Liệt Phong vung lên, cánh tay vừa mới bị chặt đứt lại hoàn chỉnh vươn ra một cái tay khác.
"Tuy rằng rất cảm tạ ông nhanh như vậy đã giúp ông đây ra từ trong bụng người phụ nữ này, có điều người phụ nữ kia cũng không phải là người mà ông có thể tùy ý làm thương tổn!" Thanh âm của Ngoan Mậu không thanh thúy như trước, mà là hùng hậu trầm thấp, còn mang theo tiếng vọng khàn khàn, giống như là thanh âm của ác quỷ trong phim.
Nó vừa nói xong, thân hình trong nháy mắt hướng Liệt Phong vọt tới, quăng ra xích sắt mang theo gai ngược trên cổ tay, không ngừng dùng tốc độ, làm tam lăng toa công kích cực mạnh vào Liệt Phong.
"Mày chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?" Liệt Phong châm chọc nheo mắt lại, năm ngón tay nhẹ nhàng bắn một cái liền hóa giải công kích từ Ngoan Mậu.
"Bản lĩnh của ông đây rất lớn!" Lúc Ngoan Mậu nói chuyện đã vòng ra phía sau Liệt Phong, vừa dứt lời, hai tay nó chọc và chọc, trực tiếp dùng vũ lực xé mở thân thể của Liệt Phong, cứ như vậy trực tiếp xé thành hai nửa.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, tôi tuyệt đối không tin.
Chưa kể Liệt Phong là 1 con quỷ, thương tổn như vậy làm cho anh ta nhiều lắm là có chút hao tổn về mặt pháp thuật, cũng không thể thực tế đánh bại anh ta.
Sau khi sống lại, kình lực hay là tốc độ của Ngoan Mậu đều cao hơn, nó linh động như thỏ làm cho Liệt Phong rất tức giận, gào thét muốn đem Ngoan Mậu xé thành mảnh nhỏ.
Thừa dịp bọn họ dây dưa cùng một chỗ, tôi vội vàng bò về phía bụi cỏ, vết thương sau lưng đã không còn đau như vừa rồi, chờ tìm được lục diện pháp ấn, thì Ngoan Mậu vẫn còn đánh nhau với Liệt Phong, không phân cao thấp, tôi thật sự không có biện pháp xuống tay.
"Ngoan Mậu, trở về!"
"Mẹ đi trước đi, con muốn diệt trừ người đàn ông này!" Ngoan Mậu, phân tâm, trên mặt dính một chưởng mạnh, trực tiếp bị đập đến bên chân tôi, rồi bất tỉnh rất lâu.
Tôi vội vàng lấy lục diện pháp ấn nhắm ngay Liệt Phong, nhưng anh ta đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi, đánh một chưởng vào vị trí trái tim của tôi, một chưởng này làm máu tươi của tôi chảy ròng ròng, khối thịt hỗn hợp máu không ngừng tràn ra từ trong miệng tôi.
Tôi té trên mặt đất nhìn vết máu trước mắt, một chưởng e là đã làm tim, phổi hỏng hết.
Thừa dịp còn có một chút khí lực, tôi đưa tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Ngoan Mậu, chạm vào mới phát hiện làn da trên người nó tất cả đều là màu đỏ tươi, còn chưa phát triển hoàn toàn, thoạt nhìn giống như là người bị lột một lớp da.
"Xin lỗi...!Mẹ...!không có bảo vệ tốt cho con khụ khụ..."
Tôi vừa nói chuyện, tất cả máu tươi đều hướng khoang miệng và mũi của tôi tràn tới, khiến tôi sặc nên không ngừng ho khan.
Liệt Phong đi hướng về phía chúng tôi, từ trên cao anh ta nhìn xuống rồi dùng một cước liền giẫm lên lưng tôi, thắt lưng vốn đã phục hồi như cũ lại bị đứt gãy lần nữa, tôi đau đớn kêu thảm thiết một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
"Ah----"
"Không biết tự lượng sức mình, dựa vào pháp ấn của mày mà đã muốn thu phục tao, mày quả thực chính là đang nằm mơ." Liệt Phong nói xong lại dùng mũi chân hung hăng nghiền nát trên lưng tôi, rồi hài lòng nhìn tôi bị đau đến cả người run rẩy.
Tôi rốt cục hiểu được vì sao Thiên Ngạo vừa nhắc tới Liệt Phong liền thay đổi sắc mặt lớn như vậy, người đàn ông này thật sự là quá tàn nhẫn.
"Nhìn mày thống khổ như vậy, chờ sau khi tao mang con mày đây, sẽ cho mày được sảng khoái."
Liệt Phong nói xong châm chọc từ trong hơi thở phát ra một tiếng hừ lạnh, sau đó khom lưng đưa tay nắm lấy bắp chân Ngoan Mậu, trong lòng tôi gào thét đừng mà, nhưng ngoại trừ rơi lệ, tôi cũng không làm được gì cả.
Nhưng chạm đến ánh mắt Ngoan Mậu, tôi nhịn không được trong lòng căng thẳng, đứa nhỏ này...
Quả nhiên, ngay trong nháy mắt Liệt Phong khom lưng bắt, thân hình của Ngoan Mậu xoay tròn, bay lên dùng một cước liền đạp vào mặt Liệt Phong.
"Ah—-
Nếu như Liệt Phong là một con người bình thường, thì một cước này sẽ làm đầu nổ tung b ắn ra bốn phía, hơn nữa lại còn đạp vào mắt anh ta, Liệt Phong lắc lắc mạnh đầu, nhưng trong đôi mắt nhỏ của anh ta lại không ngừng tuôn ra khói đen, xem ra mắt sắp rơi rồi.
Ngoan Mậu vội vàng đứng dậy đỡ tôi dậy, cõng tôi nhảy lên ngọn đồi bên cạnh, sau đó liên tục chạy.

"Trốn chỗ nào!!"
Coi như là mù mắt, năng lực cảm ứng mạnh của Liệt Phong vẫn có thể cảm ứng được chúng tôi, đuổi theo không rời.
Ngoan Mậu mang theo tôi nên hao phí pháp lực rất nhiều, bản thân còn không cách nào ẩn nấp, tôi vỗ vỗ bả vai nó, "Ngoan Mậu, buông mẹ xuống, con mau chạy đi! ” 
"Mang theo mẹ lập tức sẽ bị anh ta bắt được, hiện tại bỏ mẹ lại đi, mẹ còn có thể giúp con kéo dài một khoảng thời gian, nếu đợi lát nữa mẹ chết, cũng bỏ lại."
"Yên tâm mẹ chết không được, đến bây giờ mẹ vẫn nghĩ bản thân là người à?" Ngoan Mậu nói xong, chân khẽ chạm, trực tiếp nhảy lên một chiếc xe tải trên đường cao tốc.
Sau khi nhảy lên xe tải, nó rốt cục có thể thở phào nhẹ nhõm, không cần sử dụng pháp thuật nữa, nó nhanh chóng giấu hơi thở, sau đó đến muốn cởi đạo bào trên người tôi, không ngờ tới nó lại bị đạo bào đẩy ra, làm nó bị thương không hề nhẹ.
"Sao lại thế?" Ngoan Mậu nhìn tôi, vừa rồi cõng tôi cũng không sao mà.
Tôi nhanh chóng siết chặt đạo bào trên người, "Đây chính là pháp bảo Cửu Cung Bát Quái Bào của phái Mao Sơn, bản thân có lực gia trì rất mạnh, khả năng phía trên dính vết máu của con, cho nên con cõng mẹ không có gì mâu thuẫn, nhưng nơi con vừa chạm vào, không có máu."
Ngoan Mậu bừng tỉnh ngộ, "Mẹ, vậy mẹ mau cởi nó ra ném đi, như vậy Liệt Phong liền đuổi không kịp.”
"Không được, đây là chí bảo Mao Sơn của mẹ, là sư phụ mẹ để lại cho mẹ, không thể ném."
"Vậy mẹ tùy tiện cởi một cái gì trên người đi."
Ngoan ngoãn nói xong, xoay người nhỏ bé qua, đối mặt với vách thùng xe, lúc này tôi mới phát hiện thân thể nó thật xấu xí, thịt sau lưng giống như là bị người ta mổ bụng lật ra vậy.
Bỏ bớt quần áo cũng nhẹ nhõm, chỉ là xương cốt trên lưng bị gãy, tôi không thể động đậy, chỉ có thể nửa dựa vào thùng xe, hướng về phía ngoan cố vẫy vẫy tay, "Ngoan Mậu, đến chỗ mẹ."
Ngoan Mậu nghe lời xoay người, đi tới trước mặt tôi và quỳ xuống, tôi lúc này mới thấy rõ mặt nó, so với bộ dáng nhu thuận lúc trước, hiện tại nó giống như là vừa mới sinh ra mà bị rơi xuống đất, xấu xí quả thực không đành lòng nhìn thẳng.
Nước mắt của tôi lập tức chảy ra, "Ngoan Mậu, xin lỗi, là mẹ không bảo vệ tốt cho con.”
"Đừng khóc, con không sao, đây là lựa chọn của riêng con, chỉ là không ngờ rằng Liệt Phong sẽ bức con ra ngoài ngay lúc này."
"Ý con là sao?" Tôi cau mày khó hiểu.
Ngoan Mậu nói rồi siết chặt tay thành nắm đấm, "Là con từ bỏ cơ hội trở thành người bình thường, muốn sinh thành thi quỷ vì muốn thu hoạch pháp lực càng mạnh hơn.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.