Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta

Chương 102:




Dịch: Mã Tộc
Trong thành phố lớn phồn hoa, màn đêm quả thật là cái khiến người ta mê đắm mà còn tràn đầy hấp dẫn mê hoặc, quán Bar, cái từ này, thể hiện rõ ràng nhất.
Ở cái nơi này, là nơi nam nữ độc thân thích nhất, trên nguyên tắc là nơi nam nữ giải toả phiền não, nhưng trên thực tế cũng là nơi phải toả dục vọng.
Lần thứ ba Tĩnh Nghi đến nơi này để tìm mục tiêu, cô ta mặc một chiếc áo ống gợi cảm, mang một đôi giày gót nhọn, mái tóc uốn lọn, khuôn mặt trang điểm tinh tế từ lúc cô bước vào liền trở thành tiêu điểm chú ý của đám đàn ông.
“Cô ơi, có thể mời cô một ly rượu được không?” Một người đàn ông bảnh trai đi đến mỉm cười hỏi.
Tĩnh Nghi nghiêng người tặng cho anh ta một nụ cười hoàn mỹ nhất, “Được thôi” tuy nói rằng cô ta không phải là người, nhưng cô ta cũng chưa từng hại người tốt, những tên đàn ông mà cô ta lấy làm thức ăn, đều là anh tình tôi nguyện, bọn họ đều là kẻ háo sắc, cũng chỉ có đàn ông háo sắc mới có kết cục như vậy, nếu như anh vượt qua được sự cám dỗ, vậy thì đã không trở thành thức ăn của cô ta, cho nên loại đàn ông này chết không đáng tiếc.
Một tiếng sau, một chiếc BMW dừng trước cửa khách sạn Phương Tâm, Tĩnh Nghi mỉm cười nằm trong lòng người đàn ông giả vờ say.
Tâm tình anh chàng đẹp trai lúc này đang không có lời nào để diễn tả được, loại phụ nữ này đẹp quá đi, mà còn chủ động dâng đến tận cửa nữa, đã là đàn ông thì đều không chống đỡ nỗi!
Mấy phút sau.
Tĩnh Nghi loã thể từ trong phòng tắm đi ra, cô ta đến trước mặt anh chàng đẹp trai nũng nịu nói “Em đẹp không?”
“Đẹp, em là người phụ nữ đẹp nhất từ trước đến nay ở Club mà anh gặp qua” Anh chàng đẹp trai kinh ngạc không thôi thưởng thức ‘mỹ cảnh’ trước mắt, mà phía dưới thân của anh ta cũng bắt đầu phản ứng rồi, yết hầu bắt đầu nuốt nước miếng kịch liệt.
“Em đẹp, vậy anh còn ngây ngốc ở đó làm gì vậy?” Tĩnh Nghi đá lông nheo với anh ta, anh chàng đẹp trai lúc này cũng không tài nhịn được nữa liền bổ nhào đến hôn hít lên da thịt cô.
“Em muốn anh hôn miệng em”Cô ta nũng nịu yêu cầu.
“Được, được” Anh chàng đẹp trai áp mạnh lên môi cô ta không ngừng mút, chính vào tại lúc này, Tĩnh Nghi cười một cách quỷ dị, hút mạnh dương khí của anh ta, anh chàng đẹp trai bỗng dưng chân cẳng co rút, đôi mắt trợn trừng to như mắt bò.
Vài phút sau, Tĩnh Nghi thấy cũng vừa đủ rồi, nên liền nhả môi anh ta ra.
“Anh đẹp trai à, lần tới có đàn ông tốt nhớ giới thiệu cho em nha” Cô cười vỗ lên khuôn mặt anh ta cười ha ha nói.
Dọn dẹp mọi thứ thoả đáng, Tĩnh Nghi hài lòng vừa ý mở cửa phòng, lúc nhìn thây Hồng quỷ quỳ dưới đất, chân mày cô ta lập tức nhíu lại không vui.
“Tìm ta có chuyện gì?” Cô ta lạnh lùng hỏi.
“Tiểu thư, chủ nhân muốn cô cùng Xà Vương bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn” Hồng Nhi hồi báo nói.
Tĩnh Nghi nghe xong sắc mặt lập tức đanh lại, “Biết rồi, ngươi nói với phụ vương, hai ngày sau ta sẽ đến Xà Giới, nói với ông chớ lo lắng.”
“Chủ nhân nói, ngài phải bế quan, hy vọng tiểu thư đừng để người phiền lòng” Lời nói của Hồng Nhi rõ ràng không thể hơn được, ý tứ chính là, cô nên ở Xà Giới chứ không phải ở đây.
Tĩnh Nghi không vui trừng ả một cái, “Biết rồi” Dứt lời, cô ta xuyên qua thân thể Hồng Nhi giẫm gót giày ‘bộp bộp’ xuống lầu.
***************** Đường phân cách linh dị *****************
“Á… Xà Nhi tỷ tỷ đừng mà, tỷ đừng như vậy á…” Xà yêu không ngừng đánh vào tay Tô Tiểu Thiến, mà đuôi của cậu ta cũng không ngừng lắc lư hy vọng có thể thoát khỏi gọng kìm của cô.
“Đừng động đậy, trên người các cậu hôi muốn chết luôn tôi giúp các cậu tắm rửa, một lát liền thơm phưng phức luôn” Cô nắm lấy đuôi cậu ta lấy xà bông bắt đầu kỳ cọ.
“Ể, nhìn bộ dáng của các cậu là đàn ông, nhưng… nhưng sao không có cái kia…” Tô Tiểu Thiến nhịn không được hỏi.
“Cái nào cơ…” Xà yêu nhìn thấy bọt bong bóng liền la hét, cậu ta hoàn toàn không biết cô hỏi cái gì.
“Chính là cái kia cái kia đó…” Tô Tiểu Thiến có chút xấu hổ.
“Cái kia là cái gì?”
“Chính là cái kia đó”
“Ta làm sao mà biết được tỷ đang nói đến cái nào?”
“Thì chính là tiểu kê kê (1)” Tô Tiểu Thiến bỗng lớn tiếng nói.
( (1) Tiểu kê kê thường được viết tắt là JJ, âm đọc là ji ji. Cách nói ám chỉ cái đó của đàn ông.)
Chúng xà bị lời nói của cô đứng hình hết luôn, cô… cô ta cũng thẳng thắn quá đi thôi? Chúng xà yêu xung quanh đều bị cô lấy dây thừng trói lại, vì sợ bọn họ chạy trốn, bọn họ lúc này hy vọng biết bao mình có thể đứng gác ở bên ngoài, mà không phải được ‘hầu hạ’ trong đây.
“Có phải cậu không có phải không?” Tô Tiểu Thiến không bỏ cuộc hỏi.
Chúng xà vẫy mồ hôi trên trán, hưm… chuyện này…
“Chỉ khi hoá thành hình người bọn ta mới có” Lúc này xà yêu thành thật kia ở bên cạnh nói.
“Hả? Chỉ có hoá thành hình người mới có sao? Chả trách, trả trách các cậu chỉ có đầu người, thân hình thì là dáng vẻ của rắn, tôi tắm cho các cậu lâu như vậy, cũng không phát hiện có cái đồ đó” Tô Tiểu Thiến gật đầu tỏ ý thì ra là vậy.
Chúng xà ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không biết phải nói cái gì.
“Trời ơi, cậu đừng có xấu hổ mà, hề hề” Tô Tiểu Thiến cười hề hề, lực đạo trong tay tăng thêm rất nhiều chà lên chà xuống cánh tay giơ ra của cậu ta.
“Vậy các cậu khi nào thì hoá thành hình người được?” Tô Tiểu Thiến vừa tắm vừa hỏi.
“Mười lăm, cứ đến mười lăm ánh trăng chiếu xuống người bọn ta, bọn ta liền có thể hoá thành hình người” Xà yêu nói.
Tô Tiểu Thiến gật đầu trong trầm tư, thì ra là vậy? Lẽ nào Xà Vương kia cũng thế?
Một canh giờ sau, cô vỗ tay tỏ ý đại công cáo thành (= việc đã làm xong)!
“Ha, các cậu ngửi lẫn nhau xem, xem thử trên người lẫn nhau có phải hay không rất thơm?” Tô Tiểu Thiến nói một cách tự hào.
Mọi người ngại ngùng nhìn đối phương, rốt cuộc cũng cúi người ngửi lẫn nhau một lát, mấy giây sau, bọn họ “Á…” lên một tiếng đều nhanh chóng trườn đi mất.
“Ngươi lại quậy phá gì nữa đó?” Sao hễ y không có mặt là cô lại gây ra chuyện rắc rối như vậy chứ?
Mặt Tô Tiểu Thiến đầy đấu chấm hỏi nhìn Duệ Uyên, “Sao bọn họ lại phản ứng dữ dội dữ vậy? Có phải thơm quá nên mới kích động như vậy không?”
“Ngươi là đồ đần hả? Bọn họ là rắn không phải người, cho dù có tắm rửa thơm phưng phức cũng phải đợi hoá thành người mới có thể tắm, người cứ như vậy mà tắm rửa cho bọn họ, như vậy thì làm sao bọn họ có thể phân biệt được mùi được hả?” Duệ Uyên thật sự rất hối hận khi thu lưu cái kẻ ngu ngốc trong ngu ngốc này.
“À, thì ra rắn có nhiều thứ cần để học như vậy” Cô làm một tư thế giống như đang suy nghĩ.
“Bắt đầu kể từ ngày mai ngươi đi theo ta nghe rõ chưa?” Y rống lên.
“Tại sao vậy, tại sao tôi phải đi theo anh chứ?” Tô Tiểu Thiến đối với sự an bài như vậy rõ ràng không bằng lòng.
“Bời vì…” Y cười không nói, trong lòng thầm nhủ, bởi vì ta muốn tìm cơ hội ăn ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.