Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 86: Tủ Đông Thông Đạo




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tôi đột nhiên nghĩ đến cánh cửa bị khoá ngoài cùng với những cái tay nhỏ với vào theo kẹt cửa thì liền bừng tỉnh, hướng Tề Sở hét lớn: "Mau trở lại.
"
Giọng của của tôi vang vọng bên ngoài hành lang trống rỗng, tôi ghé mắt vào kẹt cửa nhìn ra bên ngoài, hành lang rất tối tăm nhưng không thấy bóng người của Tề Sở cùng Nam Nhã.
Rõ ràng là chính mắt tôi nhìn thấy hai người bọn họ ra khỏi cửa, cửa kia cũng là do tôi kéo ra vậy mà mới qua một lúc đã không thấy tăm hơi hai người đó đâu.
Tôi đảo mắt muốn nhìn hộ sĩ, nếu cô ấy biết không thể ra cửa thì chắc cũng biết nguyên nhân là gì?
Nhưng khi tôi vừa quay đầu lại đã không còn nhìn thấy thân ảnh quỷ của hộ sĩ kia nữa và tại cái nhà xác nhiều quỷ hồn này chỉ còn duy nhất sự tồn tại của tôi.
Hành lang bên ngoài cửa đã trống rỗng, tôi không biết mình nên ở lại đây chờ bọn người Tề Sở quay lại hay là ra ngoài tìm bọn họ.
Tôi móc điện thoại di động ra gọi đi lại phát hiện nơi này không có tín hiệu, quả nhiên nơi nào có quỷ hồn lui tới thì loại đồ dùng tín hiệu sẽ không hoạt động.
Đứng ở cửa nhìn xung quanh một hồi, lại nhớ ba lô mình không còn cây hương nào, nếu mà giờ đụng phải quỷ hồn thì sẽ không có đồ hiến cho chúng.
Thai quỷ sau khi đến nơi này liền cực kỳ an tĩnh, e là Mặc Dật sẽ không xuất hiện ở đây.
Thường thì một nhóm người bị chia ra sẽ có người bị đẩy lên đầu, Tề Sở là một đạo sĩ rất cao siêu, Nam Nhã đi theo anh ta rõ ràng rất an toàn, chỉ có tôi là đơn độc, người bị đẩy lên đầu tiên rõ ràng là tôi rồi.
Tôi sờ sờ túi lấy ra lá bùa máu mà Lạc Lạc trú bên trong ra.

Tuy rằng con bé cũng là quỷ nhưng tốt xấu gì nó cũng quen thuộc với tôi, có một bé quỷ ở chung cũng tốt hơn ở một mình.
Lạc Lạc vừa chui ra tới có chút ngơ ngác nhìn tôi chớp chớp mắt.
"Con đưa cô đi tìm mấy anh linh kia nha?" Tôi đột nhiên có chút hối hận, biết thế thả Lạc Lạc ra sớm một chút thì tốt rồi, con bé từng nói những anh linh đó trong cái hộp rất tối, hình như còn không vào được nhỉ?
Vậy chúng ta liền tìm thẳng tới cái hộp đó là được rồi!
Kết quả lại không thể tưởng tượng được, Lạc Lạc chớp chớp mắt, nãi thanh nãi khí(*) nói: "Chúng ta đang ở trong hộp đen ạ?"
Tôi lập tức cả kinh, khó hiểu nhìn Lạc Lạc, chớp mắt có chút nghi hoặc: "Bên trong cái hộp lại lớn như thế a? Mà sao chúng ta lại vào đây được.
"
Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy có chỗ không tốt nên lôi kéo Lạc Lạc muốn hỏi lại thì nghe thấy âm thanh sàn sạt truyền đến giống như tiếng thứ gì đó từ từ bị vỡ ra.
"A!" Lạc Lạc núp ở phía sau lôi kéo góc áo của tôi và thấp giọng nói: "Bọn chúng ở chỗ này ạ.
"
Không biết con bé nói về cái gì nhưng hình như trong nhà xác này có chỗ nào đó không đúng lắm.
Tôi nắm lấy tay Lạc Lạc nhìn ra ngoài hành lang trống vắng, chuẩn bị đi ra ngoài đó.
Lại nhìn thấy những cái tủ đông ở bên cạnh đột nhiên bật mở, theo đó là tiếng cười trầm thấp vô cùng u ám của con nít truyền đến.
Lạc Lạc sợ đến mức ngốc ra, nó gắt gao túm lấy góc áo của tôi nói: "Chúng nó tới rồi.
"
Tôi lục lọi ba lô nhưng ở bên đó trong không có lấy một miếng vàng mã.
Các tủ đông đó lần lượt mở ra, vốn trong tủ đông trống rỗng thì bây giờ lại xuất hiện những chiếc hộp thủy tinh nhỏ, dưới ánh đèn nó phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Tiếng cười u ám của con nít chính là phát ra từ những chiếc hộp thủy tinh nhỏ đó, Lạc Lạc là một tiểu quỷ nhưng cũng rất sợ những thứ đó chứ đừng nói là tôi, chân tôi đều mềm nhũn cả rồi, bước đi cũng không được.
Sau khi tủ đông mở ra, những bàn tay nhỏ vươn ra từ đó, có đứa chưa phai màu máu của bào thai, một số có màu xanh lá và số còn lại là màu đen hoàn toàn.
Tất cả tủ đông không có cái nào là trống không cả, thậm chí một số tủ còn có nhiều hơn một thai nhi đang bò ra khỏi tủ.
Chúng nó có đứa mới thành hình, một đám nho nhỏ nằm trên nóc tủ đông; còn có một số đứa chưa thành hình, không tay chân, chỉ có hai hốc mắt trống rỗng đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Vừa ra khỏi tủ đông, chúng trực tiếp rơi xuống đất và bò về phía chúng tôi.
Tôi thở hổn hển nặng nề, Lạc Lạc thì kéo góc áo của tôi ngày càng chặt hơn, nó còn run rẩy hơn tôi.
"Chạy?" Tôi thật sự không hiểu nó đã là quỷ rồi còn sợ cái gì nữa chứ.
Tôi lại nghĩ tới đám tiểu quỷ xếp hàng hút hương kia dường như cũng rất sợ lũ tiểu quỷ này, tôi không quan tâm Lạc Lạc là sợ cái gì, liền lôi kéo con bé chạy hướng ra ngoài hành lang.
Khi tôi bước ra khỏi hành lang lại thấy bốn phía vách tường đều là những cái tủ đông đang mở, một đám thai nhi từ tủ đông bò ra tới, chất đầy cả hành lang.
Chúng nó đều ngẩng đầu nhìn tôi và trườn qua đây.
"Con đi tìm Mặc Dật đi!" Bốn phía toàn là địch, lúc này tôi mới chợt nhớ ra Lạc Lạc là quỷ nên có thể đi bằng âm lộ.
"Ở nơi này con không vào được cũng không ra được.
" Lạc Lạc suýt nữa là khóc lên, nó nắm lấy góc áo tôi, bĩu môi nói: "Con cũng không biết đã vào bằng cách nào, đây là cái hộp đen nhốt đám anh linh kia, không cho chúng nó ra ngoài cũng không cho quỷ hồn tiến vào.
"
Theo lời của Lạc Lạc nói, có nghĩa toàn bộ căn phòng này chính là cái hộp đen kia nhưng sao con bé nói là hộp mà không phải là phòng?
Mắt thấy bốn phương tám hướng đều là anh linh tiểu quỷ, tôi biết mình không thể tránh khỏi vì thế tôi thu Lạc Lạc vào lại huyết phù.
Loại chuyện phải gánh chịu như thế này bớt một người tốt hơn, dầu gì Lạc Lạc cũng là ngũ phúc đồng nữ, người nuôi quỷ sẽ không làm gì được nó, cứ để cho nó một đường lui trước đã.
Sau khi cất huyết phù chứa Lạc Lạc đi, tôi lại quan sát những anh linh đó và nhà xác này.
Nghĩ đến lời của người hộ sĩ kia, cô ấy bảo chúng tôi rời đi nhưng sau đó lại không cho ra cửa? Chẳng lẽ còn có chỗ khác để rời đi?
Đầu óc tôi có chút mông lung, lại thấy có một con anh linh đã bắt được mắt cá chân của tôi.
Cho dù đó chỉ là một anh linh nhưng tôi vẫn cảm thấy được sự lạnh lẽo và nhớp nháp của bàn tay nhỏ ấy.
Lúc này, xung quanh tôi đều bị toàn bộ anh linh vây lấy, ở trong tủ đông vẫn còn nhiều anh linh đang bò ra tiếp, đầu óc của tôi lại không thể suy nghĩ được gì nữa.
Tôi cố nén lại nỗi sợ hãi của chính mình, nói với bản thân đây chỉ là quỷ hồn không phải là thực thể, có dẫm lên chúng nó cũng sẽ không đau.
Nhưng chúng nó cắn tôi thì chắc chắn tôi sẽ bị đau!
Chờ đến khi tôi đi đến bên cạnh tủ đông thì đã bị anh linh bám đầy trên người, nhìn mấy con anh linh trước mặt vừa bò ra khỏi tủ đông còn nhe cái miệng không răng hướng tôi, trên người tôi có quá nhiều con y như rận vậy nhưng không bị ngứa, sau đó tôi đẩy bọn anh linh ra và chui vào trong tủ đông.
- ---
Chú thích:
Anh linh:(婴灵)Anh là trẻ sơ sinh, hài nhi; linh là linh hồn => nghĩa là linh hồn của trẻ sơ sinh.
(Chú ý từ này nhé, tớ sẽ dùng Anh Linh để mặc định luôn.
)

Editor: Alissa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.