Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 160: 2 Tàng Thi






Theo sau còn có một người mặc váy dính đầy bùn đất đi ra, giữa hai chân người nọ còn kẹp một cây gậy gỗ, theo bước đi của cô ta nó cũng đong đưa theo, rất rõ ràng đây không phải là dùng lực của hai chân để kẹp mà là bị chọc vào trong cơ thể.
Cha của Trần Phi Phàm nhìn thấy cô ta thì lập tức hét lên chói tai: "Không phải một mình tôi làm, đừng tìm tới tôi! Cô đi tìm bọn họ đi, đừng.
.
đừng tới tìm tôi!"Anh ta không ngừng lui về phía sau, nhưng tay nâng hương giống như bị đóng định vậy, làm như thế nào cũng không động đậy được, ngay cả khi anh ta dùng sức để rút hương thì những cây hương vay nợ kia cũng không nhúc nhích.
Phía sau còn có hai người, một người bị chặt hai chân đang bò ra tới, một người có ngực vẫn đang bị chảy máu cũng chậm rãi đi ra theo, đây đều là hai người phụ nữ.
Cha của Trần Phi Phàm lúc này giống như kẻ điên kêu loạn lên, những quỷ hồn đó toàn bộ đều bao vây lấy anh ta, họ bình tĩnh đứng thẳng ở đó, không nói một lời nào.
Mãi cho đến khi không còn có oan hồn nào ra đến, tôi mới kéo Trần Phi Phàm qua xem, chuyện máu mủ liền mạch này thì dù là sau khi trở thành quỷ cũng sẽ có cảm giác mới đúng nhưng nó nhìn ba nữ quỷ này rồi lại lắc đầu.

Tôi sờ sờ đầu nó rồi bảo Lạc Lạc dẫn nó vào trong xe chờ tôi, lúc này tôi mới quay đầu nhìn hương vay nợ kia.
Có hương làm cho tinh thần tỉnh táo nên cha của Trần Phi Phàm cũng không có ngất xỉu đi, tôi nhìn anh ta nói: "Bây giờ anh nghĩ ra chưa?""Tôi không biết, không biết!" Cha của Trần Phi Phàm cất tiếng hét chói tai, trong hai mắt đều là nỗi sợ hãi, sau đó liên tục nói: "Các người đều đã chết, chết rồi, không sợ, trên đời này không có quỷ, đây là ảo giác! Là ảo giác, khẳng định là là do hương này làm ra!"Anh ta giật hương nhưng nó không động, song anh ta cũng biết lại nhổ nước bọt liên tục vào ba cây hương đang đứng thẳng ở trong lòng bàn tay, như thể muốn dùng nước bọt để tiêu diệt vậy, tôi nhìn có chút ngây ra như kẻ say sỉn!Sau đó, tôi liếc nhìn Mặc Dật một cái, thấy y gật đầu xác nhận sau đó cũng không nói gì, thế là tôi duỗi ta nhẹ nhàng một cái, hương vay nợ kia lập tức rơi xuống.
"Rất thành công nhỉ? Nhìn dáng vẻ của em rất có thiên phú xem hương.
" Mặc Dật nhìn hương vay vợ kia rơi xuống, nhìn tôi cười khẽ nói: "Chúc mừng Vân Thanh bà bà, giúp một tiểu quỷ mà dắt ra nhiều oán hồn cũ mà không ai biết.
"Trong lời nói của y có sự trêu chọc còn nháy mắt với tôi nữa.
Cha của Trần Phi Phàm sợ hãi mà ngu ngốc ra, trong tay đã không còn hương nhưng anh ta vẫn nhổ nước bọt liên tục, tôi để cho những oan hồn kia dẫn đường, còn định tìm một sợi dây để cột lão Trần lại thì Mặc Dật đã vung tay lên, một sợi xích sắt được quăng ra trói chặt lấy anh ta.
Những oan hồn kia lập tức nằm rạp dập đầu xuống đất, ô ô khóc lớn.
"Bổn quân không để ý tới chuyện này, các người hãy làm theo lời của vị hương bà này.
" Trên mặt của Mặc Dật lộ ra cảm xúc bực bội, y phất phất tay áo, đứng bên cạnh tôi không nói thêm nữa.
Tôi liếc mắt nhìn y, chuyện nhà họ Vệ lần trước cũng giống như lần này, y vẫn không muốn quản sự việc giữa người cùng quỷ hồn.
Được oan hồn dẫn đường, chúng tôi đi theo ra phía sau nhà của Trần Phi Phàm ở đó có một triền núi, quanh năm nước đọng lá rụng, không bao giờ hết ẩm ướt, nào là bụi cây lùn bụi cỏ mọc um tùm, nào là nước thối chảy không thông.
Những oan hồn kia sau khi rơi xuống mương, toàn bộ đều đứng ở trong bụi cây cỏ dại, sau đó từ từ biến mất hẳn.

Mặc Dật lạnh lùng nhìn cha Trần Phi Phàm một cái, lôi kéo tôi và xoay người hướng đi ra ngoài nói: "Là một nơi tàng thi (*) tốt.
Đây là việc của dương gian (*), em gọi mấy cảnh sát kia tới để xử lý đi.
"(*) Tàng trữ, cất giấu thi thể, xác chết.
(*) Trần gian.
Nhà của Trần Phi Phàm nằm ở đỉnh núi, bình thường ít có người đến, hơn nữa nhà anh ta có tiếng xấu, cũng không ai chịu đến, cho nên ném thi thể xuống triền núi tự nhiên sẽ không ai biết được.
Tôi chỉ cảm thấy có chút rất xin lỗi chị Dương nhưng vẫn lấy điện thoại ra gọi cho chị ấy, chị ấy nghe tôi nói thì có tý hoảng sợ nhưng sau đó nghe tôi nói sự kiện lần này không liên quan tới vụ án lần trước thì mới nhẹ nhàng thở ra.
Tôi không khỏi nhớ lại cái cốc răng kia, mà cái viện nghiên cứu đó tới thứ quái vật giết Tề Cường còn không vào được thì tại sao có người có thể trộm chiếc cốc kia, sợ rằng bên trong đó có ẩn tình.
Tôi đảo mắt liếc nhìn Mặc Dật, tôi đoán không ra được, rõ ràng Tề Sở đã không nói cho y nghe theo như lời tôi dặn, hay là do chính y đã biết đến chuyện cái răng kia và làm kiểm tra đo lường xong rồi nói gì đó dặn dò Tề Sở và chị Dương để họ gạt tôi.
Mặc Dật nghi hoặc nhìn tôi, rồi tùy tiện kéo xích sắt đang cột cha của Trần Phi Phàm và lôi đi xuống dưới chân núi, sau đó mới trầm giọng nói với tôi: "Ánh mắt vừa rồi em nhìn anh là có ý gì?"Tôi chỉ cười cười, cũng không trả lời.

Đường núi này khó đi, ban đầu tôi đi cũng không có cảm giác gì nhưng bị Mặc Dật lôi kéo, trái lại, suýt chút nữa là trượt ngã mấy lần, có điều tay mắt y lanh lẹ nên ôm được tôi lại, mỗi lần ôm vào trong ngực lại cười nhẹ một tiếng, làm như tôi cố ý nhào vào trong ngực y không bằng.
Tôi vội vàng lui về phía sau hai bước, để cho y đi lên trước, y lại quắt quắt tay, ý bảo tôi đi lên đằng trước.
Tôi đi thật cẩn thận, nhưng vẫn như cũ không ngừng trượt chân.
Thật sự có chút kỳ quái, ngay tại lúc trượt chân lần nữa, tôi lập tức quay đầu nhìn xuống chân mình ngay.
Thì thấy một bàn tay trắng bệch rụt vào trong bụi cỏ, bàn tay kia trắng ngà giống như không có xương, cũng không có chút âm khí nào, ngay cả oán khí cũng không cảm nhận được.
Editor: AlisaaCập nhật 24/2/22 tại Việt Nam Overnight.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.