Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 132: Thi Thể Lái Xe






Bà nói xong lại đau lòng nhìn chằm chằm Tề Sở cười nhạo: "Tiền cậu nhiều vậy cho tôi đi? Cho bọn họ làm gì, nên bảo bọn họ trả lại đưa cho tôi coi như tính tiền viện phí, cậu cho bọn họ nhiều thế.
"
Trên mặt đã không còn chỗ nào lành lặng vậy mà cứ như cũ vẫn tham tiền tài, tôi cùng Tề Sở đưa mắt nhìn nhau ra hiệu, xương sườn bà ta đều bị gãy, có nên lôi đi bệnh viện không?
Tề Sở chớp mắt trở lại một cái rồi lôi kéo bà ta lên xe: "Con trai con gái bà đâu?"
Không phải nói có ba gái một trai sao? Sao không thấy đứa nào vậy?
"Có tiền đồ lớn, đều ở trong thành phố.
" Hà Thúy Miêu cười hắc hắc nói, nằm sấp trên xe nói với chúng tôi: "Nhưng tôi không có tiền, hai người đưa tôi đi mua chút thuốc là được, nằm viện đều là lãng phí tiền bạc, mà hiện tại bệnh viện chỉ biết làm kiểm tra thôi!"
Tề Sở ừ một tiếng nhưng lại lại trực tiếp lái xe đến bệnh viện, sau đó đưa bà đẩy vào phòng cấp cứu, rồi nhét cho y tá ít tiền: "Đây là viện phí.
"
Nói xong liền kéo tôi đi ra ngoài, Hà Thúy Miêu ở phía sau la lớn: "Tiền có nhiều thì cho tôi này, làm cái quái vậy hả!"
"Hôm nay làm sao vậy?" Tôi đi theo Tề Sở ra bên ngoài, nhìn anh ta nói: "Nhặt được tiền à? Hay vẫn là! "
Cách tiêu tiền này làm tôi nhớ tới việc phất nhanh của Lục Tư Tề, mấy ngày nay Tề Sở dẫn tôi ra ngoài đều tiêu tiền mặt như kiểu nước chảy vậy.

"Chỉ là nghĩ tới một người.
" Tề Sở hướng tôi mím môi, trầm giọng nói: "Loại người như bà ấy sẽ không tiêu tiền cho bản thân, người ngoài coi bà ấy là một người ác, kỳ thật sâu bên trong có mấy ai là thấu hiểu được? Con người mà, mặc bộ quần áo, khoác lên lớp da bên ngoài, thế là khó nhìn thấu nhất.
"
Lời nói này đột nhiên khảm vào lòng tôi, Tề Sở cũng không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa cho nên trêu ghẹo tôi nói: "Cô với đại lão nhà cô dạo gần đây phát triển rất tốt hả? Anh ta bận quá nhiều việc mà còn cố ý kêu tôi đến đón cô, chắc là rất lo lắng cho cô.
"
Nghe đến lời này, không hiểu sao tôi có chút chua xót, rồi tôi kể lại việc hôm nay cho anh ta nghe, anh ta ở một bên vừa xúc động vừa chen vào mấy câu.
Nghe xong Tề Sở liền mắng to súc sinh, tôi cũng không biết trong hai năm bị nhốt không thấy ánh mặt trời ấy thì người nữ sinh đã bị tra tấn thành bộ dạng gì nữa, chắc rằng sẽ chẳng ai thấu hiểu hết nỗi tuyệt vọng đó đâu.
Tôi hít vào một hơi nặng nề nhìn Tề Sở nói: "Mộ phần nhà anh ta qua sáu năm vẫn không bị sụp vậy mà gần đây không có mưa gió hay thiên tai gì nhưng đột ngột sụp, còn vừa vặn sau việc của Tề Cường, hơn nữa tôi nghe Vệ Phi Hổ nói thế thì tôi luôn có cảm giác những việc này có liên quan tới Lục Linh.
"
Thấy anh ta nhìn lại, tôi liền xấu hổ nói: "Anh nhờ quan hệ tìm một số người để giúp tôi tra chút chuyện nhé, là tra xem vị đại sư thu gom thi thể kia là ai.
Vệ Phi Hổ nói có thể hỏi tài xế, hoặc tra từ số điện thoại di động của anh trai anh ta, anh giúp tôi theo dõi một chút.
"
Cái này thật sự không còn biện pháp nào cho nên chỉ có thể làm phiền Tề Sở, xem ra tôi phải tự mình mở rộng quan hệ mới được, nếu không có việc gì đều phải tìm Tề Sở hỗ trợ.
"Hai chúng ta là quan hệ gì chứ, tất nhiên là được rồi!" Tề Sở như anh em tốt vỗ vỗ lên bả vai của tôi.
Anh ta chỉ vỗ một cái liền rụt tay về còn hướng tôi nói: "Nhưng cô đừng có nói cho đại lão nhà cô đấy nhé!"
"Hôm nay tôi đã gặp lại Quảng Tế.
" Tôi phủi phủi chỗ anh ta vỗ, thấp giọng nói tiếp: "Đại Không sư phụ cùng mẹ tôi năm đó chính là ở cùng nhau lang bạt.
Tôi muốn hỏi đến mẹ, nhưng! "
Ông ta nói mẹ tôi vẫn còn sống, sau đó thì trực tiếp chạy trốn, chắc là sợ tôi sẽ hỏi tiếp.
Tề Sở cười ha hả, nói việc này anh ta sẽ giúp tôi điều tra, còn tôi cứ dưỡng thai cho tốt và làm nhiều việc thiện để bảo vệ mệnh.
Về đến nhà, tôi thấy Hà Thi Di có thể xuống giường rồi vì ở cữ cũng không thể nằm suốt ngày ở trên giường, phải đi đi lại lại một chút.
Hai con hồ ly nhãi con đều có thể đứng lên, Đại Bạch đang ở mép giường chơi cùng chúng nó, còn Lạc Lạc vẫn coi chúng nó như chó, thích vô cùng.
Nam Nhã tới lui vội vã nhưng trên mặt vẫn treo ý cười.
Trong nhà dường như có sức sống hẳn làm lòng tôi sinh ra chút bình an khó diễn tả, nếu giờ mà bà ngoại ở đây thì tốt rồi, bà thích nhất là mấy đứa nhóc cũng thích sự náo nhiệt như thế này.
Trở về phòng, tôi ghi chuyện của nhà họ Vệ vào sổ ghi chép, rồi lật xem giấy mà Mặc Dật ghi và để lại, sau đó lên mạng tra xem Thái Sơn Phủ Quân, tôi khẽ thở dài nghĩ, có lẽ Phật đạo dung hoà, có vài thứ đang chậm rãi thay đổi.
Mặc Dật không có ở đây nên tôi không dám ngủ, thắp lên ít hương giúp tỉnh táo, lại pha ít trà đặc, sau đó tôi cầm lấy cây gậy làm hương, vuốt nhẹ nhàng.
Tề Sở nói khi nhìn đến Hà Thúy Miêu nhớ tới một người chắc là mẹ anh ta nhỉ, nếu không sẽ không phải là ngữ điệu đó.
Có điều Hà Thúy Miêu ham tài như vậy, đến nỗi xương sườn bị gãy bà cũng không chịu đi bệnh viện, vậy số tiền kia đâu?
Nếu mẹ tôi ở đây, có thể cũng như vậy không?
Bà để lại cho tôi một cây gậy chế hương là có ý gì chứ?
Tôi đang nghĩ ngợi thì Tề Sở đột nhiên gõ cửa ở bên ngoài, có vẻ rất gấp, vừa gõ vừa kêu: "Vân Thanh, Vân Thanh!"
Tôi mở cửa ra thấy anh ta đang nghe điện thoại, thấy tôi liền gật đầu, sau đó nói hai câu với người bên kia, lúc này mới cúp máy rồi nặng nề nói với tôi: "Vệ Phi Hổ chết rồi.
"
"Chết như thế nào?" Theo cách nói của Mặc Dật thì anh ta đã tự thú để vụ án giam cầm giết người kia phơi ra trước thiên hạ, còn cô gái ấy cũng đi rồi nên hẳn là sẽ không trả thù anh ta mới đúng mà? Sao lại chết chứ?
"Vụ án anh ta tự thú xét thấy quá dã man cho nên công an ở trong trấn áp giải anh ta lên thành phố nhưng trên đường đi lại xảy ra tai nạn xe cộ.
" Sắc mặt Tề Sở cũng không tốt, vòng vo rồi lại nói tiếp: "Là bị theo đuôi, nhưng cảnh sát không bị gì chỉ có anh ta bị tấm thép xuyên qua người.
"
Tôi cảm thấy việc này có chút kỳ quặc, đang muốn mở miệng nói gì đó thì lại nghe Tề Sở hít sâu vào một hơi nói: "Cô đoán không sai, tài xế đuổi theo họ chính là một cái thi thể (xác chết) đã chết vào ba ngày trước.
"
- ----
Editor: Alissa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.