Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 119: Hà Thúy Miêu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Người bảo đào mộ này cho bố vợ của trưởng thôn chắc là ông ta, trách không được vị Tần địa sư này khi ăn cơm lại bắt chuyện với tôi.
Đoàn chừng là ông ta biết việc này do mình mà ra.
Trưởng thôn với vợ của ông ấy muốn làm đứa con có hiếu nên cũng không rảnh để ý tới tôi, thế là dặn dò mấy câu, bảo có chuyện gì thì phải giúp đỡ, rồi khóc lóc đi đốt tiền giấy.
Tôi đeo ba lô, nhìn một đám xà quấn vào nhau như thế liền không dám đến gần.
Nếu là chuyện quỷ quái thì tôi đã có thai quỷ hộ thể, lại có một Mặc Dật lợi hại cho nên không sợ.
Nhưng này là rắn đó, phần lớn con gái trời sinh đã sợ nó, huống chi đám rắn này còn dày đặc tạo thành một quả cầu rắn như thế này.
Trong đám người chúng tôi thì bà cốt là người ra sức nhất, bà cầm một cái ống trúc, quơ chân múa tay đi tới cạnh mộ và vẩy nước trong ống trúc xuống mộ.
Nước vẩy vào mộ liền bốc lên một mùi nồng đậm khó ngửi còn có mùi rượu hùng hoàng.
Nhưng bà cốt nhảy cả buổi trời, nước ở trong ống trúc vẩy ra đã nhanh cạn đi mà quả cầu rắn vẫn không có động tĩnh gì khác.

Những người khác bao gồm cả tôi không có động thái gì, lúc này anh vợ của trưởng thôn mới bắt đầu nóng nảy, nhưng ông ta vẫn không để ý đến tôi mà bước qua chỗ vị hoà thượng chân trần cầu xin.
Tôi lấy ít hạt dưa ra cắn, nếu không làm thế thì khi nhìn một ổ rắn thế này tôi thật sự sẽ khẩn trương chết mất.
Vị hoà thượng nọ chỉ lắc đầu, lẳng lặng nhìn anh rể của trưởng thôn, không nói cũng không tiến lên giúp.
Anh rể của trưởng thôn lại càng nỏng nảy chỉ đành xin đạo cô cùng mễ bà, không biết ông ta nói gì mà sau đó mễ bà kia thật sự đã tiến lên.
Đa số mễ bà chỉ chuyên hỏi chuyện chứ không tự xử lý việc thế này, mễ bà này thì lại xông xáo tiến lên rải rạo xuống cạnh mộ.
Lạ là, tôi thấy gạo không rơi thẳng xuống đất mà từng hạt một dựng thẳng cắm vào phần đất đã đào lên, dường như còn chuyển sang màu đen.
Nhìn đến đây tôi có chút thích thú, mễ bà lại duỗi tay lấy một quả trứng gà chôn dưới gạo ra và quơ quơ mấy cái, sau đó trứng gà rơi xuống đất, bên trong trứng chảy ra toàn bộ nước màu đen, bốc lên mùi thối nồng nặc.
Sắc mặt của mễ bà theo đó mà tối sầm xuống, bà vẫy tay với anh rể của trưởng thôn rồi cầm theo gạo rời đi.
Đạo cô với đạo sĩ cũng nhìn nhìn, không nói hai lời cũng rời đi theo.
Chỉ còn lại mỗi tôi, bà cốt và vị hoà thượng chân trần kia.
Tôi với bà cốt ở lại, bâng khuâng không biết mễ bà nói gì với anh rể của trưởng thôn nữa.
Một lúc sau, anh em vợ chồng của trưởng thôn cũng đi, có điều vị hoà thượng này không đi thế, chắc là một đại lão đây.
Tần địa sư có chút sốt ruột, ông ta thấy tôi không nhúc nhích nên bắt chuyện: "Con là cháu gái của Vân bà bà à? Bà ngoại con xem hương rất lợi hại đó, con có muốn xem thử không?"
Ông ta vừa nói tới đây thì thấy trưởng thôn đã vội đi lại đây, nói với tôi: "Vân Thanh à, con giúp một chút đi, dời không được sẽ làm trò cười cho thiên hạ mất.
"
Ông ấy có nói đùa không vậy, rõ ràng đây là chọc ổ rắn đó nha.
Tôi thấy mặt thôn trưởng nhăn lại thành một đống, tôi biết ông ấy là người tốt nhưng mà tôi không biết phải làm gì bây giờ.
Tôi khó khăn hỏi Tần địa sư: "Chú Tần, con còn nhỏ nên không rõ, mễ bà rải gạo xuống như thế là sao ạ?"
"Gạo cắm vào đất, tất sẽ có người chết.
Trứng đen thối, cả nhà chết hết.
" Trong ánh mắt của Tần địa sư lộ ra chút sợ hãi, sau đó cười khổ nói với tôi: "Nếu con không biết đến cái này thì đừng động vào, mau trở về nhà đi.
"
Tôi nghe mà có chút sửng sốt, nó! khủng bố tới vậy sao?
Có điều Tần địa sư này xem ra cũng là người tốt, lúc đầu thấy tôi cùng vị hoà thượng chân trần đứng yên ở đây chắc tưởng là cùng một đẳng cấp, nhưng sau khi biết tôi vì không biết mà không sợ, ở lại đây thì ông ấy liền dứt khoát khuyên tôi rời đi.
Bà cốt ở bên cạnh nghe thấy liền cười chế nhạo: "Ngày thường việc vấn mễ của bà Vương Phúc không tốt hơn tôi đâu? Rắc ít gạo đập cái trứng mà nhiều đạo lý thế, bà ta sợ còn tôi thì không.
"
Nói xong bà ta rất khí phách xông pha, duỗi tay lấy một cây gậy gỗ, rồi lấy ít lưu huỳnh bôi lên trên gậy, sau đó mới nói với anh rể của trưởng thôn: "Ông Vệ à, tôi nói trước đó, tôi đuổi rắn này đi thì tiền của ông chỉ được trả cho một mình tôi.
"
Anh rể của thôn trưởng thấy bà sẵn sàng dùng gậy gỗ đuổi rắn, thì thở phào nhẹ nhõm, gật đầu liên tục.
Tôi thấy rắn trong ổ rắn có màu sắc rất sặc sỡ, phần lớn đều có độc nên tôi vội kéo bà ta nói: "Hay là kêu phòng cháy tới đi bác? Bọn họ có dụng cụ bắt rắn chuyên nghiệp!"
"Tôi là người chuyên bắt rắn ở trong thôn đây.
" Bà cốt nọ cả người toàn thịt ba chỉ cười đến run run, hướng tôi cười ha ha rồi nói: "Cô bé giấy à, nếu muốn uống rượu rắn hoặc chơi rắn thì tìm tôi, Hà Thúy Miêu.

"
Bà ta vừa nói dứt lời, người đang đứng xem náo nhiệt ở bên cạnh mộ liền lớn tiếng cười to, "chơi rắn" chắc không phải lời gì hay ho rồi.
"Buông ra.
" Bà ta thấy tôi vẫn nắm tay không buông liền nói tiếp: "Ba mươi nghìn tệ đó, không phải chỉ là rắn thôi à, bà đây từng bắt qua rắn lục đầu dẹp cơ.
"
Nói xong bà ta dùng một tay đẩy tôi ra, cầm theo một cây gậy gỗ cao bằng một người đi đến hố mộ.
Tôi còn muốn khuyên thì Tần địa sư đã nhìn tôi thấp giọng nói: "Người chết vì tiền, hà tất gì cưỡng cầu.
"
Vị hoà thượng chân trần ở bên cạnh chỉ nhỏ giọng niệm phật cũng không có ý ngăn cản.

Editor: Aliss.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.