Âm Dương Thần Thám

Chương 6: Triệu gia án (2)




" Ta muốn đi! " Dương Tiễn gằn giọng nói.
" Ngươi là nữ hài tử, đi cái gì mà đi? " Trương Long nhíu mày xua xua tay, trên mặt là một bộ bất đắc dĩ. Người ta đi xử lý án mạng đem theo nữ hài tử làm cái gì?
" Ta muốn đi! " Lại lần nữa lên tiếng.
" Ngươi ở nhà đi. " Lần này là Triệu Hổ khuyên.
Dương Tiễn không thèm để ý hai người kia nữa, bước a bước tới phòng Công Tôn Sách, vừa vào đã kiên định nói " Ta muốn đi tra án! " Khí thế không cho phép từ chối làm hai con ngươi của con hồ ly nào đó lóe lóe ánh sáng. Quả không hổ là người hắn xem trọng a, đủ khí thế, đặc biệt lại không sợ án mạng máu me. Không nói hai lời liền đồng ý " Hảo "
Dương Tiễn cũng không để ý lắm nụ cười quái dị của hắn, chỉ đơn giản đi ra khỏi phòng, đứng trước mặt Trương Long Triệu Hổ nói " Công Tôn Sách đã đồng ý, các ngươi phải mang ta đi. " Ý là ngươi có giỏi thì đi đôi co với Công Tôn Sách đi.
Trương Long Triệu Hổ im lặng. Muốn đôi co với Công Tôn tiên sinh trừ khi bọn họ có 9 cái mạng như của Triển đại nhân ( Ý là nói anh Chiêu là mèo có 9 cái mạng )
Cũng may Vương Triều Mã Hán mấy hôm trước đã xuất môn đi làm việc, nếu không khẳng định sẽ cười hai người này thối mũi.
Lúc Triển Chiêu đi ra thì đã thấy Trương Long Triệu Hổ ủ rũ nằm sấp trên bàn, đối diện là Dương Tiễn mặc một thân hồng trang đỏ rực nhưng không có chút tục tĩu mà ngược lại, hồng trang mặc trên người Dương Tiễn lại lộ ra một cỗ khí thế thánh khiết thanh lãnh.
Dương tiễn nhìn Triển Chiêu một thân áo lam tươi mát, trên môi là nụ cười đầy sức xuân làm người khác cảm thấy ấm áp thoải mái thì chậc lưỡi, không hổ là nhân vật truyền kì trong phim ảnh, đủ soái a! Hèn gì trên Thiên giới cứ có mấy vị tiên nữ đòi xuống trần gian gả cho hắn.
" Triển đại nhân " Trương Long Triệu Hổ đứng dậy, còn đâu dáng vẻ uể oải kia.
Triển Chiêu gật gật đầu, mới bước được hai bước thì phát hiện vạt áo mình bị một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy, quay người lại thì nhìn thấy khuôn mặt rối rắm của Dương Tiễn.
" Bế ta đi...." Dương Tiễn nhỏ giọng nói, trong giọng là sự ảo não.
Triển Chiêu ngạc nhiên, nghĩ là hài tử lười đi bộ nên nhờ mình bế, cảm thấy buồn cười, gật đầu cúi xuống ôm lấy Dương Tiễn bế lên, đi ra khỏi Khai Phong phủ một đường đến Triệu phủ.
Dương Tiễn đem mặt úp trong ngực Triển Chiêu, trong lòng bất đắc dĩ không thôi. Nếu không phải bản thân vừa mới xuống trần gian nên cơ thể còn rất yếu thì còn lâu mới phải xuống nước nhờ một nam nhân bế mình. Cái này tuyệt đối không phải là vấn đề nam nữ thụ thụ bất thân mà là vấn đề mặt mũi có hiểu không, dù sao hắn cũng vốn là một nam nhân, bây giờ phải đến mức nhờ một nam nhân khác bế mình thì quả là mất mặt chết đi được, nếu để cho mấy người trên Thiên giới biết thì mình còn có thể ngẩng đầu ở Thiên giới sao?
Ông trời quả là tàn nhẫn đối với Dương tiễn, bằng chứng là ở trên Thiên giới, ba người mà Dương Tiễn hận nhất lại đang chúi đầu chăm chú nhìn hắn đang chui rúc trong lòng Triển Chiêu, mà Vương Mẫu rất không phúc hậu mà nói " Xem ra ta nên cho Tiểu Tiễn Tử một cái thú vui, cho hắn cuối tháng biến lại thành nam nhân nhỉ, như vậy sau này sẽ có đam mỹ xem a~ "
Nói xong còn phát ra một tràng cười thật ghê người làm Ngọc Đế và Thái Thượng lão quân ở bên cạnh nghe mà nổi hết da gà.
" Ắt xì!! " Dương Tiễn ở trong lòng ngực Triển Chiêu nhảy mũi một cái. Triển Chiêu nhìn hỏi " Lạnh sao? "
" Không sao, chỉ là hắt hơi một cái thôi " Dương Tiễn lắc đầu, nhìn cổng Triệu phủ ở trước mặt, nhảy khỏi lồng ngực của Triển Chiêu " Đây là Triệu phủ? " Nhìn qua cũng có vẻ rất uy nghiêm.
Triển Chiêu gật đầu, dẫn đầu đoàn người Khai Phong phủ đi vào. Quản gia từ hôm qua đã nhận được mệnh lệnh của nhị thiếu gia là phải đón tiếp người đến thật cẩn thận, vì vậy mà không cần ai lên tiếng đã đưa mọi người đến chỗ xảy ra án mạng.
" Trước đưa chúng ta đến phòng mấy vị thị thiếp chết gần đây đi. " Giọng nói non nớt đặc trưng của hài tử vang lên làm quản gia chú ý đến đi theo Triển đại nhân còn có một nữ hài tử tóc buộc đuôi ngựa mặc một thân hồng trang diễm lệ, khuôn mặt tinh xảo như búp bê, trên người lộ một cỗ khí chất bễ nghễ không tầm thường. Tuy ngạc nhiên nhưng hắn cũng sẽ không nhiều chuyện, bí mật thì không nên hỏi, nhiều chuyện quá sẽ không tốt. Vì vậy mà hắn chỉ đơn giản gật đầu rồi dẫn bọn Triển Chiêu tới tẩm phòng của mấy vị phu nhân kia, mà đích đến của họ là phòng của một vị thiếp thất họ Liễu.
" Ngươi lui ra được rồi " Dương tiễn phất tay cho quản gia rời đi, sau đó bước vào phòng Liễu phu nhân cùng với Triển Chiêu, mấy hộ vệ khác thì tản ra đi các phòng khác.
Đập vào mắt Dương Tiễn là một căn phòng đầy mùi son phấn khiến người khác gay mũi, vậy mà cái vị Triệu gia chủ này vẫn có thể chịu được, thật khâm phục mà.
Dương Tiễn đi đến bên cạnh giường, nhìn một lượt, không phát hiện có gì kì lạ, nhưng lại ngửi thấy có một mùi rất nhẹ thoang thoảng ở trên giường. Lật đống chăn gối ở trên giường lên, mùi không phải có ở trên giường. Đi tới ngửi ngửi màn rèm, vẫn không phải là ở đây. Nếu có Hạo Thiên Khuyển ở đây thì tốt quá, nhưng tiếc là mình và nó lạc nhau rồi, mùi son phấn ở trong phòng quá gắt làm hắn không thể ngửi ra chính xác đây là mùi của cái gì. Chết tiệt!
" Phát hiện được cái gì à? "Dương Tiễn đang chăm chú tìm kiếm thì giọng Triển Chiêu ở phía sau vang lên. Dương Tiễn quay sang lắc đầu, chợt khựng lại nhìn chằm chằm Triển Chiêu, sau đó kề sát người hắn.
Triển Chiêu nhìn nữ hài tử đang cúi đầu trước ngực mình, nghi hoặc nhìn Dương Tiễn, không có phản kháng, chỉ đứng yên không động.
Dương tiễn ngửi khắp người Triển Chiêu một lượt xong ngẩng đầu lên, nhíu mày hỏi hắn " Mùi trên người ngươi là đâu mà có ? "
Triển Chiêu sửng sốt. Mùi? Đưa tay lên ngửi ngửi. Ân, quả thực là có chút mùi gì đó lạ lạ.
" Lúc nãy ta xem xét ở bên kia. " Triển Chiêu chỉ tay về chỗ góc phòng gần cửa ra vào. Dương Tiễn đưa mắt nhìn qua, chợt chú ý tới cái huân hương ở góc phòng. Đi tới ngửi ngửi cái huân hương, mắt lóe lên. Đây rồi, mùi kia xuất phát từ chỗ này, xem ra là có người để mùi kia ở trong huân hương, khi đốt lên thì sẽ thấm vào trên người, mà vị Liễu phu nhân này chết ở trên giường, xem ra chín phần mười mùi ở trên giường là từ người Liễu phu nhân.
Triển Chiêu suy ra được việc này, lập tức lấy ra trước ngực một cái khăn tay màu trắng áp lên huân hương, chờ mùi thấm vào khăn mới đem cất khăn lại vào trong ngực.
Cả hai lại xem xét toàn bộ căn phòng lại một lần nữ mới rời khỏi, bọn Trương Long hình như vẫn chưa xong, cũng không chờ bọn họ mà bước thẳng tới từ đường. Dương Tiễn đối với việc trong từ đường xuất hiện ma quỷ khá hiếu kì.
Từ đường Triệu gia khá đơn giản, khác xa với cái bề ngoài hoàng nhoáng ở ngoài cổng. Ở trong chỉ có một cái bàn, bên trên đặt mấy cái bài vị của tổ tiên, trên mấy bức tường chỉ có vài cái tranh chữ lâu năm, ở trên còn sót lại một chút vệt đỏ, xem ra là máu mà Triệu gia nhị công tử đã kể.
Triển Chiêu tới gần bức tranh chữ gần mình nhất, cầm lên nhìn vết máu khô dính trên đó, ngửi ngửi, đây đúng là máu thật.
Dương Tiễn bên này lại nhìn chằm chằm trần nhà, hắn có cảm giác trên đó có le lói một tia âm khí, hẳn là đã có tiểu quỷ từng sống ở đây, âm khí không nặng mấy, chưa sa vào ma đạo, tu vi cũng không cao lắm, nhưng đây là từ đường tràn đầy linh khí mà lại có thể chứa chấp một tiểu quỷ, xem ra tiểu quỷ này có tu tiên cho nên mới không bị linh khí này đánh cho hồn phi phách tán, hoặc cũng có thể là trên người tiểu quỷ này có linh vật ngăn chặn ảnh hưởng của linh khí. Nhưng cũng không thể ngoại trừ việc đây chỉ là âm khí do có vật không sạch sẽ đã được đặt ở đây bám lại.
Có liên quan đến việc không thuộc quản hạch của nhân giới sao?
Xem ra đúng như cái tên Ngọc Đế kia nói, nhân gian quả thực loạn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.