Âm Dương Tân Nương

Chương 60: Thuật Trấn Hồn Của Người Hoa Hạ





Ma nữ hướng ánh mắt đáng thương về phía ông nội, sau đó cũng tin tưởng mà đưa đứa trẻ cho ông.
Ai mà biết khi tay ông nội vừa bế đứa trẻ, miệng lập tức kêu lên:
"Không đúng?"
Ma nữ nghi ngờ nhìn ông, hỏi lại:
"Có gì sao đại sư?"
Ông nội dán một lá bùa lên đứa trẻ, chỉ nghe xèo một tiếng.
Ma nữ hoảng hốt giật lại đứa con của mình, ánh mắt thương cảm nhìn nó.
Vốn dĩ ban đầu là một đứa trẻ, nhưng khi qua tay ông nội lại trở thành một khúc gỗ không hề nhúc nhích.
Ma nữ khinh ngạc, ánh mắt rũ xuống:
"Con, con của mẹ..."
Ông nội nghiêm giọng nói với cô ta:
"Cô biết tại sao bản thân không thể đầu thai không? Bởi vì có người muốn cô không thể đầu thai, cũng không thể đi đâu.
Vật trong tay cô là gỗ Đàn Hương, nó là vật hút âm khí, may là hôm nay cô gặp bọn ta, nếu còn để lâu e là cô vĩnh viễn cũng không thể siêu sinh."
Ma nữ lúc này mới định thần nhìn lại, ánh mắt còn mang nhiều nghi hoặc.
Chưa để cô ta trả lời, ông nội lại đi đến trước mộ.
Quan sát một lượt, cuối cùng lại lấy lên một lá bùa:
"Cô nhìn xem..."
Chúng tôi tiến lại quan sát, ma nữ cũng vậy.
Để giải đáp sự nghi hoặc của chúng tôi, ông nội lại nói một câu:

"Đây là bùa Yểm thần, dùng để trấn yểm vong hồn, để tránh trường hợp vong hồn đó quay về trả thù."
"Là ai đã hại cô?" Ông hỏi tiếp.
Ma nữ nghi hoặc lắc đầu:
"Tôi không nhớ nữa."
Ông nội nghe đến đây liền thở dài một tiếng, sau đó lại đề ra một chủ ý, mà nghe thôi tôi đã cảm thấy quái gỡ rồi:
"Nếu cô không ngại thì ta có thể...đào mộ của cô lên được không?"
Chúng tôi trợn mắt há mồm khi nghe ông nội nói câu này, ông nội nhìn về phía ma nữ, sau đó lại thản nhiên nói tiếp:
"Nếu đã không muốn cô về trả thù thì chắc chắn đã đụng đến ít nhiều vào quan tài của cô, ta chỉ muốn giúp cô."
Ma nữ do dự một hồi, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý.
Nói ra thì mộ cô ta cũng rất dễ đào, vì nó là mộ đất, đào xuống ba tất đã thấy quan tài.
Ông nội dùng tay phủi đi lớp đất đá trên mặt.
Sau đó nhảy ra khỏi huyệt mộ:
"Quả nhiên có người đã đụng vào quan tài."
Ba người chúng tôi tiến lại gần quan sát, ông nội chỉ tay về nắp quan tài, nói:
"Nhìn đi, bốn góc quan tài đều đã đóng đinh."
Về việc đóng đi quan tài trấn yểm hồn phách thì tôi đã từng nghe qua, tương truyền ở phía nam của vùng Hoa Hạ có một tập tục.
Nếu người chết oan thì sẽ đóng đinh vào nắp quan tài nhằm ngăn cản họ qua lại báo thù.
Đinh nhất định phải là loại làm từ cây đa, vì điều này khiến phần hồn phách đó không có cách nào luân hồi được.
Cổ thuật kì quái và tàn ác như vậy cũng lưu truyền được sao? Ông nội không nói gì nhiều lập tức bật nắp quan tài, sau đó quan sát hài cốt gần như đã không còn miếng da thịt nào rồi.
Trên trán cô ấy có một cây đinh, hai lòng bàn tay cũng có đinh, dưới bàn chân đã bị hai cây đinh đóng chặt.
Ông nội thấy vậy, hai mắt đột nhiên mở to, miệng còn lẩm bẩm:
"Một đinh trấn nhân gian
Hai đinh toả ma hồn
Ba đinh che quỷ thần
Bốn đinh vạn kiếp đài"
Tôi nhanh chóng hỏi ông nội:
"Bài thơ này có ý nghĩa gì vậy ông?"
Ông nội trả lời:
"Bốn cây đinh này trấn giữ hồn cô ta ở mãi nơi này, cũng là che mắt hắc bạch vô thường, khiến người chết không có cách nào đầu thai được..."
Tôi hét lớn:
"Tàn nhẫn như vậy."
Ma nữ đứng một bên, thân ảnh dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Khoé mắt cô ta rưng rưng, toàn thân bắt đầu rung lên.
Dừng như cô ta đang rất đau khổ vậy.
Ông nội vội vàng đến hỏi:
"Cô nhớ ra gì sao?"
Cô ấy gật đầu, trả lời:
"Là chồng tôi và mẹ anh ta đã hại chết tôi..."
Nói đến đó một người đã chết như cô ấy vẫn còn run sợ, có lẽ nổi sợ đó cả đời này cũng còn cách nào vơ bớt.
Tô Nhi đứng bên cạnh rất muốn an ủi, nhưng lại không có cách nào.
Ma nữ lại kể tiếp:
"Sau khi tôi về nhà của chồng thì bị mẹ anh ấy làm khó đủ điều, chỉ vì xuất thân bần nông của tôi.
Ban đầu anh ấy cũng nói giúp và bảo vệ tôi, nhưng lâu dần anh ấy hoàn toàn nghe theo lời mẹ, đánh đập tôi mặc dù tôi đang mang đứa con của anh ấy.
Đỉnh điểm là lần đó, họ nghi ngờ tôi lấy dây chuyền của em gái, liền không tiếc tay mà đánh tôi, mặc kệ tôi van xin và giải thích thế nào.
Sau khi ngất xỉu thì họ đã đổ độc dược vào miệng tôi, và vu cáo cái chết này là do tôi tự xác..."
Nói rồi cô ta gần như vỡ oà cảm xúc, khóc không ngừng nghỉ, bản thân tôi cảm thấy chỉ muốn cho tên đó một đấm để hắn sau này không còn làm hại những cô gái khác.
Ông nội tức giận nói:
"Đi, chúng ta đi tìm công lý."
Ma nữ đang khóc, nghe đến đây liền giật mình van xin:
"Đại sư, dù gì mọi chuyện cũng đã qua rồi, có tri cứu thì bản thân tôi cũng không được gì, chỉ khổ cho người còn sống thôi."
Ông nội chau mày, nói:
"Không lẽ họ không xứng đáng chịu phạt sao?"
Ma nữ chấp tay vái lạy van xin:
"Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát.
Đại sư, họ làm ác chắc chắn sẽ chịu quả báo, giờ tôi chỉ xin người...có thể nào giúp tôi tìm lại đứa con của mình không?"
Ông nội thở dài, gật đầu:
"Được"
Hôm đó chúng tôi theo lời của ma nữ tìm đến một căn nhà gần đó, chỉ thấy trước căn nhà là một người phụ nữ độ ngoài tứ tuần đang cậm cụi quét lá.
Tô Nhi là con gái nên tiện đến chào hỏi hơn:
"Dạ, cháu là người quen của Tiểu Hằng( tên của ma nữ) không biết cô ấy có ở nhà không ạ?"
Người đàn bà ngưng lại:
"Tiểu Hằng đã mất cách đây bảy năm rồi, cháu không biết sao?"
Tô Nhi rũ mắt, than thở:

"Cô ấy mất rồi? Vậy chồng, con cô ấy đâu ạ?"
Người đàn bà một lần nữa hướng mắt về phía Tô Nhi trả lời:
"Sau khi Tiểu Hằng chết không lâu thì mẹ chồng của con bé lên cơn đau tim mà chết, chồng nó cũng bị sét đánh chết rồi."
Đúng là ác giả ác báo mà, hai người bọn họ vậy là đã trả nghiệp của bản thân rồi, từ xa xa có một đứa bé chạy lại, ánh mắt hồn nhiên ngây thơ:
"Bà cô ơi, cháu đói rồi"
Người phụ nữ bé đứa nhỏ lên, ánh mắt có chút thương cảm nhìn Tô Nhi:
"Đây là con của Tiểu Hằng, may mà lúc đó bà mụ kịp thời cứu lấy đứa bé."
Chúng tôi đều động lại một nỗi lòng nặng trĩu, một cơn gió lạnh thổi qua, khi tôi định thần nhìn lại thì Tiểu Hằng không biết từ lúc nào đã đứng cạnh đứa nhỏ.
Linh hồn khi đứng dưới mặt trời chắc chắn sẽ bị thiêu đốt, nhưng đổi lại một khoảng khắc gặp mặt cuối cùng cũng là xứng đáng.
Tô Nhi nói với người đàn bà trước mặt:
"Tiểu Hằng không phải tự tử chết."
Người đàn bà nghe đến đây suýt chút nữa đã đứng không vững, ánh mắt đau buồn:
"Sao cô biết?"
"Chúng tôi là thầy pháp, hôm qua gặp được Tiểu Hằng, cô ấy đã kể lại toàn bộ câu chuyện, giờ đây Tiểu Hằng đã được giải thoát, cô ấy đang đứng cạnh đứa nhỏ."
Người đàn bà không những không run sợ, mà còn vơ lấy vào không trung như muốn giữ lấy Tiểu Hằng:
"Tiểu Hằng, con có nghe dì nói không? Dì vẫn chăm sóc cho Tiểu Bảo rất tốt, con cứ yên tâm."
Ông nội dùng hai tay ấn kết, sau đó lá bàu di chuyển về phía Tiểu Hằng, dưới ánh nắng mặt trời cô ấy đã thực sự hiện ra.
Người đàn bà ôm lấy Tiểu Hằng, không ngừng run rẩy, cô ấy oà khóc:
"Dì, con rất cảm ơn dì, từ nay mong dì chăm sóc Tiểu Bảo thay con..."
Người đàn bà lại nhìn về phía đứa nhỏ trong tay mình, thỏ thẻ nói:
"Tiểu Bảo đây là..."
"Là cô của con" Tiểu Hằng xen ngang lời nói của người đàn bà.
Chính cô ấy cũng không muốn đứa nhỏ ngây thơ vừa được gặp mẹ lại phải chia lìa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.