Âm Dương Tân Nương

Chương 2: Chuyện Ma Châu Gia





Trước mắt tôi là một cái giếng hoang xung quanh cỏ mọc đầy rẫy, trong giếng còn tỏa ra một mùi tanh nồng nặc.
Lúc này tôi định thần lại rồi hướng về miệng giếng đi đến càng đến gần mùi tanh lại càng nồng nặc, suýt chút nữa dịch vị từ dạ dày của tôi đã trào ra ngoài.
Trên miệng giếng phủ đầy cỏ khô, tôi một tay lấy cỏ khô vứt sang một bên sau đó mới tiến lại gần nhìn vào bên trong, trong giếng không có nước chỉ có duy nhất một chiếc hộp lớn, tôi dùng sức hai cánh tay kéo chiếc hộp lên, sau khi quan sát một hồi lâu tôi mới biết hoa văn của chiếc hộp này đã là hoa văn từ thời Tống cách đây đã mấy trăm năm nhưng điều kì lạ là tại sao chiếc hộp vẫn chưa bị mục? tuy có chút cũ kỹ nhưng nó vẫn còn rất bền.
Tôi đưa tay về phía chiếc hộp với ý định sẽ mở hộp ra nhưng tôi lại nghĩ đây chắc chắn là đồ của Châu gia nếu tôi tự tiện mở, đây chẳng phải là hành động không đàng hoàng sao? Cuối cùng tôi quyết định đem chiếc hộp quay lại phòng khách của Châu gia để đưa lại cho họ.
Vừa bước vào cửa dì Châu đã hối hả chạy đến trước mặt tôi rồi đảo mắt nhìn quanh người:" Chung sư phụ, có phải cậu đã nhìn thấy thứ không sạch sẽ phải không?"
Tôi thật sự đã nhìn thấy nhưng tôi không muốn kể cho dì Châu bởi vì tôi sợ dì ấy sẽ hoảng loạn nên tôi quyết định giấu đi chuyện này:" cháu không nhìn thấy gì cả"
Dì Châu nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc rồi bảo:" thật sự là không nhìn thấy gì cả?"
Tôi gật đầu, sau đó đưa chiếc hộp cho dì Châu:" đây có thể là đồ của tổ tiên dì"

Dì Châu nhận lấy chiếc hộp sau đó đặt lên bàn rồi từ từ mới ra, sau khi mở ra trong chiếc hộp có một tờ giấy và một bộ hỷ phục, tôi tiến gần chiếc hộp nhìn lại, nhất thời cả khinh toàn thân run sợ, bộ y phục này lại rất giống bộ hỷ phục của cô gái mà tôi gặp trong phòng, giờ phút này tôi triệt để sợ hãi, tôi rất sợ bộ hỷ phục kia bỗng nhiên đổ máu tôi lại càng sợ cô bé kia lại xuất hiện.
Tuy là một pháp sư nhưng tôi lại rất sợ ma hành nghề nhiều năm vậy rồi tôi chỉ có thể lập đàn cầu phép để trấn an tinh thần cho người khác chứ chưa bao giờ tôi chứng khiến tình huống ma quái như vậy, tôi thừa nhận tôi là một kẻ lừa bịp nhưng tôi không có cố ý lừa gạt ai cả mỗi lần sau khi lập đàn tôi đều theo lời của ông nội đưa cho gia chủ một tờ bùa mà theo lời của ông nội đó là bùa bình an nhưng đều lạ là mỗi lần như vậy bọn họ đều đến tận nhà hậu tạ lễ vật và khen tôi là một pháp sư cao tay cứ thế tôi tự cao tự đại nhận nhiều vụ tâm linh nhưng lần này chắc chắn tôi đã đến nhầm chỗ rồi, đây có lẽ là quả báo của tôi.
Dì Châu đưa tờ giấy đến trước mặt tôi và bảo:" Chung sư phụ cậu đọc giúp tôi đi, mắt tôi hơi mờ"
Tôi hai tay đón nhận tờ giấy và đọc:" lập hạ hôm nay trời âm u thiếp lại đem hỷ phục ra may thiếp rót trọn trân tình vào từng đường kim mũi chỉ, Diêu lang thiếp thật sự tin chàng sẽ lấy thiếp làm thê tử..
Đông chí
Diêu lang hôm nay thiếp cảm thấy có gì đó không ổn, dường như có điềm rủi sắp đến với mình..
Lập hạ
Hỷ phục nhuộm đầy máu tươi, màu trắng tang thương phủ lên câu chuyện, ta tự hỏi là ta hữu ý hay ngươi vô tình, hỷ phục khoác lên thân ta lại thành Âm Dương Tân Nương..."
Đọc tới đây tôi thật sự không hiểu nổi tâm thư của cô gái lúc lập hạ lần 2 là có ý gì? Âm Dương Tân Nương? Tôi trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu lúc này bỗng giật mình bởi tiếng gọi của dì Châu:" Chung sư phụ, cậu hiểu ý nghĩa của từ Âm Dương Tân Nương không?"
Tôi lắc đầu, dì Châu thở dài nhìn về phía xa xôi chắc dì ấy còn đang lo cho con trai dì, tôi thật sự không nghĩ ra cách giúp gì ấy, việc tôi có thể làm bây giờ là đem cho dì Châu một tách trà:" dì yên tâm cháu sẽ cố gắng giúp gia đình dì, nhưng hôm nay cháu phải hỏi ông nội về việc này, cháu hẹn lại ngày mai được không dì?".
Dì Châu nhận lấy tách trà rồi hớp một ngụm:" mong cậu cố gắng giúp chúng tôi".
Tôi gật đầu rồi từ biệt dì Châu.
Về đến nhà bước vào cửa tôi thấy ông nội đã dọn sẵn đồ ăn, hôm nay tôi quá mệt mỏi vì chuyện ma quỷ ở nhà họ Châu nên từ sáng đến giờ tôi vẫn chưa có gì trong bụng, vừa thấy bàn ăn thịnh soạn tôi đã vội vàng lao vào ăn ngấu nghiến, ông nội từ trong bếp bước ra nhìn tôi mỉm cười:" coi con kìa, đói đến vậy sao?"
Tôi không trả lời ông mà chỉ gật đầu, ông đặt dĩa thức ăn xuống bàn rồi gấp cánh gà bỏ vào bát của tôi:" con ăn nhiều vô, sao hôm nay công việc thế nào?"
Tôi nuốt một ngụm thức ăn ở cổ xuống rồi ngưng đũa nhìn về phía ông:" phải rồi, ông nội có biết Âm Dương Tân Nương không?"
Ông nội ngưng đũa ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía tôi, khiến tôi cũng hoảng sợ không kém:" sao con lại biết Âm Dương Tân Nương? hôm nay con đến nhà ai?"
Tôi trả lời với giọng run sợ bởi vì ông nội là một pháp sư cao tay trước giờ nghe đến truyện ma quái gì ông cũng rất bình tĩnh không lộ chút sợ hãi nhưng hôm nay khi nhắc đến Âm Dương Tân Nương ông nội lại mặt mài biến sắc, coi bộ đây không phải chuyện nhỏ:" con đến nhà họ Châu"
Ông nội đặt bát cơm xuống, bước đến gần tôi:" con đã gặp những gì?"
Tôi thuật lại những chuyện quái lạ xảy ra lúc trưa, sau khi nghe xong ông nội nhìn về phía cửa xổ, khuôn mặt sợ hãi chuyển sang ưu tư trầm ngâm, một lúc sau ông mới nói:" Nhanh như vậy?"
Tôi lúc này hoảng sợ đến độ bật dậy khỏi ghế, tôi run sợ nhìn ông nội:" ông biết họ à?"
Ông lắc đầu rồi lại nghiêm giọng nói:" không quen biết ".
Tôi lúc này như cảm thấy có luồng gió lạnh thổi vào tai tôi, tôi bất giác run mình một cái, lúc này tôi cảm giác như linh hồn của tôi đang dần dần tách rời thể xác, tôi không rõ là chuyện gì? Căn nhà bỗng nhiên tối lại tối đến độ tôi đưa bàn tay ra chính tôi cũng không thể thấy tay mình, tôi quay sang kêu ông nội nhưng tôi không thấy lời đáp trả của ông, trong màn đêm tăm tối tôi đã nghe thấy giọng nói của chính mình, đó chính xác là một cuộc hội thoại của hai người.
- gia gia đây là năm bao nhiêu rồi ạ
- năm 1983 Dân Quốc
- đã lâu như vậy rồi
- đúng đã lâu rồi
- nàng ấy vẫn còn hận con, vẫn còn muốn tìm con trả thù?

- cô ta vẫn chưa bỏ ý định trả thù con
- gia gia, con không thể cứ như thế trốn tránh vào thân xác của Chung Sở Lăng được.
- ta sẽ nghỉ cách giúp con mượn xác hoàn hồn, trước tiên con cứ ở trong người của cậu ta, bởi vì cậu ta chính khí rất mạnh có thể giúp con tránh khỏi nanh vuốt của cô ta.
- con chỉ sợ dương khí của cậu ta sẽ vì con mà từ từ suy yếu.
Thời khắc này tôi hoàn toàn chìm sâu vào bóng đen vô tận, tôi nghe rõ tiếng thở dài của ông tôi, nhưng người đang nói chuyện với ông là ai??? Tại sao trong cuộc trò chuyện lại có tên tôi.
Sau một hồi chìm sâu vào trong bóng tối tôi gần như ngất đi vì cảm thấy khó thở



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.