Âm Dương Phu Phu

Chương 18: Ngón tay trẻ con (Sáu)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặt trời lên cao, lão đầu gõ cửa phòng tôi, "Tiểu tử, con vẫn ổn đấy chứ?"
"Đi~ đi~!" Cổ họng đã khàn đặc đến mức gần như không còn là của tôi nữa rồi.
"Khà khà, đang độ thanh niên thì nên kiềm chế một chút đi chớ."
Tôi lườm lão.
"Đừng có quên chuyện hôm nay đấy, ta ra ngoài nghe hí đây, tối về."
"Phùng Tiểu Ngọc! Lão quay lại đây mauuuu!" Giọng tôi đặc xịt đến nỗi phỏng chừng chỉ mình tôi mới có thể nghe được rõ mình đang nói cái gì.
Tôi nghe tiếng lão đầu lẹt xẹt bước ra ngoài.
Trên eo vắt ngang một cánh tay, liếc mắt nhìn thì thấy ngay Trần Lập Châu đang nằm bên cạnh mình, chăn chỉ che chắn từ phần thắt lưng trở xuống, phần da thịt trắng như tuyết còn lại cùng thắt lưng gầy gò thì lộ để lộ ra ngoài.
Thắt lưng có độ lực như thế này, ai mà dám nói anh ta là con người, ông đây sẽ phun một ngụm máu vào mặt người đó cho mà biết.
Cả người tôi đau như sắp chết, đặc biệt là hậu môn, đau rát kinh khủng, tôi không dám cựa quậy, bởi hễ động một một chút thôi là tôi đã đau đến nhăn răng.
Tôi đưa tay đẩy Trần Lập Châu một cái, đầu anh ta lệch sang một bên. Doạ ông đây thót cả tim!
Đúng rồi, giờ đang là ban ngày. Trần Lập Châu chắc hẳn là đã thoát ra khỏi thân xác này.
Tôi mở mồm gọi Trần Lập Châu hai tiếng, cơ mà cổ họng thật sự quá đau rát, chỉ có thể thều thào như tiếng mèo kêu.
Đợi mãi mà không thấy có phản ứng gì, tôi không thể làm gì khác hơn là nằm liệt ở trên giường, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Đương lúc ý thức mơ hồ, tôi có cảm giác như có một bàn tay đang thay tôi lau chùi thân thể. Cảm giác thoải mái vô cùng, tôi không nhịn được "hừ" một tiếng.
Đến khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên giường. Cả người sạch sẽ thư sướng, có vẻ như ai đó đã lau người giúp tôi thì phải?
Tôi chớp mắt một cái, nhỏ giọng kêu: "Trần ca?"
Không ai đáp lời.
"Trần Lập Châu?"
Một bàn tay lạnh lẽo luồn vào trong chăn, vuốt ve cái mông tôi. Cả người tôi run lên, bèn quay đầu lại nhìn.
Trần Lập Châu khép mắt chống đầu nằm ngay bên cạnh tôi.
"Còn đau nữa không?"
Tôi sững người lắc lắc cái đầu, rồi lại gật gật cái đầu, "Đau, mông tôi đau lắm!"
Trần Lập Châu dùng tay nhẹ nhàng bóp mông tôi một cái, "Lần sau ta sẽ cẩn thận hơn."
"Tối qua anh cũng nói y như vậy =.="
Tôi mím mím miệng, chợt phát hiện ra có điểm không đúng.
"Trần ca, sao mắt của anh lại biến trở lại thành màu như trước rồi?"
Đôi con ngươi vốn đỏ lừ giờ đây lại trong veo như nước, duy chỉ có lệ khí trong đáy mắt là không đổi. Như thể đây chỉ là lớp bọc nguỵ trang, thực chất đằng sau đó vẫn như cũ là vị Trần ca tay xé xác nuốt sống quỷ hồn của ngày hôm qua.
"Sao nào? Chẳng phải em thích dáng vẻ này của ta đấy sao?"
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, "Trần ca, dáng vẻ nào của anh tôi cũng đều thích hết."
"Nếu như tối qua tất cả đều là ta, em sẽ chọn ai?" Trần Lập Châu nâng nhẹ cằm tôi lên, thấp giọng hỏi.
"Em yêu thích Trần đại thiếu dịu dàng của trước kia, hay là ta của hiện tại?"
Trần Lập Châu nhìn tôi chằm chặp, không bỏ qua bất kỳ tâm tình nào trong đáy mắt của tôi.
"Thích anh của bây giờ!" Tôi lập tức thể hiện lập trường. Trần Lập Châu nghe vậy, sắc mặt hoà hoãn mấy phần.
"Trần ca, thích chính là anh như vậy, hàng tươi hàng tốt, hũng vĩ như hổ! Tôi mãi mãi thích anh nhất!" Tôi xoa xoa cái mông buông lời thề son sắt.
"Khúc Tiểu Duẫn, làm sao mà vẫn chưa chịu dậy thế?"
Trương Tiểu Bảo từ bên ngoài ới vào trong.
Tôi vội đáp: "Ra đây."
Tôi quay đầu nhìn Trần Lập Châu: "Trần ca, hôm nay tôi muốn đi bắt quỷ, anh đi cùng tôi nhé."
Trần Lập Châu gật gù, lấy cho tôi một bộ y phục, còn mặc vào giúp tôi, làm tôi kinh hãi đến mức không dám chớp mắt.
Trước khi đi, tôi đặt dạ minh châu vào trong miệng Trần ca, dùng chăn đắp kín lên người, rồi lại đóng cửa sổ lại. Lúc tôi cầm được lá bùa cùng la bàn thì cũng là lúc Trương Tiểu Bảo đã đứng đợi ở bên ngoài được hơn nửa ngày trời.
"Tiểu Duẫn, nhanh lên một chút."
"Nhanh cái rắm, ông không đi nhanh được!" Tôi nhăn răng mắng nó.
"Mày bị làm sao đấy? Đau đít à?" Trương Tiểu Bảo kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi đỏ bừng mặt, "Tối qua không cẩn thận ngồi nhầm lên cây gậy."
"Sao mày dốt thế =]] Cái đó mà cũng ngồi nhầm lên được, hahaha."
Tôi lườm nó, đúng là cái thằng xử nam, mày thì biết cái gì.
Lúc tới được nhà Trương Cường, ông đã đợi chúng tôi đến dài cả cổ.
"Sao giờ mấy đứa mới đến?" Trương Cường sốt ruột bước lên hỏi.
"Trương thúc, thúc đừng vội, chỉ cần không hỏng việc là được." Tôi đỡ mông, nặn ra một nụ cười.
Trường Cường dắt chúng tôi vào, tôi quét mắt khắp phòng, mở miệng hỏi: "Thúc, thẩm đâu rồi?"
"Mẹ tao đón thẩm sang nhà tao rồi." Trương Tiểu Bảo tranh lời.
Tôi gật gù, "Cũng tốt, dẫu sao cũng bị dọa thành như vậy, chỗ này đúng là không thích hợp để ở."
Tôi đưa mắt ngó về phía Trần đại thiếu thì thấy được Trần ca đang mặt vô cảm nhìn Trương Tiểu Bảo. Tôi nhanh chóng đứng dậy, làm bộ kiểm tra căn nhà.
Nhà của Trương Cường chỉ dùng mái ngói để lợp, dùng cọc gỗ để chống. Kết cấu đơn giản, cũng không có chỗ nào bí ẩn. Tôi nhìn lên nóc nhà, nghĩ một hồi, "Trương thúc, mái nhà của thúc có phải là lợp hai lớp không?"
Trương thúc lắc đầu, "Đâu có."
Tôi gật gật cái đầu, "Cháu muốn lên trên mái nhà."
"Mày định làm gì thế?" Trương Tiểu Bảo hỏi.
"Tao định lên đó ngồi canh, để xem rốt cuộc là thứ gì đến quấy phá."
Trương Tiểu Bảo nghe thế liền bảo: "Hay để tao đi cho, mày bị đau đít đây thây."
Nó vừa dứt mồm, Trương thúc lập tức lia mắt xuống nhìn mông tôi. Đau đít? Bảo sao.
"Tiểu Duẫn bảo hôm qua nó bất cẩn ngồi phải cây gậy."
Đù máaaaaaaaaaa, ông thật sự muốn thồn cức trâu vào mồm mày!!!
Tôi cười hì hì, "Bất cẩn ấy mà, bất cẩn ấy mà."
Trương thúc nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái, sau đó không nói thêm gì nữa.
Trương Tiểu Bảo thay tôi trèo lên mái. Tôi đứng dưới dặn dò, "Nhất định phải cẩn thận."
Trương Tiểu Bảo ở phía trên giơ tay lên, an vị trên đó. Tôi cùng Trương thúc ngồi đợi ở trong nhà.
Một lát sau, tôi bỗng nghe thấy trên mái nhà dường như có động tĩnh, bèn vội vã đưa mắt nhìn Trần Lập Châu, dùng khẩu hình hỏi: "Quỷ à?"
Trần Lập Châu lắc lắc đầu, ngẩng lên nhìn mái nhà, nháy mắt biến mất ngay trước mắt tôi.
Tôi nghĩ nghĩ, đang định ra ngoài xem sao thì đã nghe thấy Trương thúc hét to một tiếng, làm tôi lập tức phải quay đầu lại nhìn.
Lúc quay lại thì trông thấy trong tay Trương Cường là một ngón tay nhỏ, ông sợ đến mức quắp người lại, lập tức vứt ngón tay ra ngoài.
Tôi để ông ở đó, vội vã chạy ra, "Trương Tiểu Bảo! Thế nào rồi?"
Trên mái nhà không có lấy một chút âm thanh nào, tôi thầm sợ hãi, lại gọi thêm mấy tiếng rồi mới lấy thang trèo lên. Lúc lên tới mái nhà thì thấy được Trương Tiểu Bảo đang nằm vật ra đó.
Tôi vội đi qua kiểm tra, nhận thấy nó chỉ là bị té xỉu, không có gì nguy hiểm tới tính mạng, bấy giờ mới yên lòng.
Vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy Trần Lập Châu đứng ngay ở trước mặt mình, tôi lập tức hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Không phải là quỷ, là yêu quái." Trần Lập Châu khẽ đáp.
Tôi cả kinh, "Yêu quái?!"
Tôi lay lay Trương Tiểu Bảo, mãi sau nó mới dần dần tỉnh lại.
"Ai da, ai da, sao tao lại ngủ thiếp đi thế này?"
"Tiểu Bảo, vừa nãy mày có nhìn thấy cái gì không?"
Trương Tiểu Bảo cau mày, cố gắng nhớ lại, "Tao chả thấy gì hết, tự dưng mắt tối sầm lại, chả còn biết gì nữa."
"Thôi bỏ đi, mình xuống dưới trước đã."
Vừa xuống đến nơi đã thấy Trương thúc đang co ro trên mặt đất, dưới thân là một bãi nước thật lớn. Tôi hơi ngạc nhiên, bị dọa đến mức đái cả ra quần rồi?
"Trương thúc, Trương thúc." Tôi khẽ gọi.
Trương Cường sợ đến bệch cả mặt, cả người thấm đẫm mồ hôi, cứ như thể vừa mới lội ra từ trong nước.
Trương Cường đưa tay phải ra, chỉ vào một góc nhà, kêu lên, "Quỷ! Có quỷ!"
Tôi cùng Trương Tiểu Bảo quay lại nhìn, chẳng thấy gì cả, trên mặt đất chỉ có một ngón tay trẻ con.
Tôi cùng Trương Tiểu Bảo đi rót hai bát nước gừng cho Trương thúc uống, bấy giờ ông mới dần hồi thần lại, thế nhưng mặc kệ tôi có hỏi gì, ông cũng đều không đáp lại một câu. Ông chỉ ôm chăn, cả người run lẩy bẩy, khắp gương mặt là vẻ hoảng sợ.
Thấy tình hình như vậy, tôi cũng không hỏi gì thêm nữa, chỉ quay sang hỏi Trương Tiểu Bảo."Trước khi bị bất tỉnh, mày thật sự không nhìn thấy gì à?"
Tương Tiểu Bảo ôm đầu, cố gắng nghĩ lại, "Hình như có mùi lạ lạ gì ấy, tao ngửi vào phát là bất tỉnh luôn."
"Mùi lạ?" Tôi trầm tư một lúc, "Để tao về hỏi sư phụ, mày ở lại chăm sóc Trương thúc đi."
Trương Tiểu Bảo gật đầu tăm tắp. Ra khỏi nhà Trương gia, tôi quẹo vào một cánh rừng nhỏ.
Trần Lập Châu hiện ra trước mặt tôi.
"Trần ca, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"
"Nhà kia làm việc trái với lương tâm, giờ bị người ta tìm đến cửa thôi." Trần Lập Châu lạnh nhạt nói.
"Người nào cơ?"
"Hoàng đại tiên."
Tôi sững người, "Chồn cáo?"
- --
(*) Chồn cáo (Hoàng thử lang: 黄鼠狼) được người ta xưng là "Hoàng tiên", trong dân gian còn gọi là "Hoàng nhị đại gia". Thời xưa trong hậu cung loài này còn được đắp thành tượng, được người ta sùng bái.
Nguyên nhân thứ nhất là do giống loài này cũng giống như loài hồ ly, có thân hình khá là mỹ lệ, tình tình lại giảo hoạt, đem lại cho người ta cảm giác thần bí. Nguyên nhân thứ hai, người ta cho rằng nó có thể chi phối thế giới tinh thần của con người. Chỉ cần bị chồn cáo bám theo, con người ta sẽ sinh bệnh, đa số là bị rối loạn tinh thần theo kiểu trở nên uỷ mị hơn, dễ hậm hực hơn. Lúc phát bệnh sẽ khóc lóc sướt mướt, nói năng ca hát liên tục...Tóm lại cũng có thể gọi đây là "trúng tà".
(trích một đoạn giải thích trên zhidao.baidu)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.