Âm Dương Miện

Chương 57: Bính Đinh hỏa cầu(hạ)




Tất Tô nói không sai, Ma kỹ tổ hợp tuy rằng mạnh hơn không ít so với các ma kỹ thông thường, nhưng bởi vì cần phải có ít nhất hai gã ma sư mới có thể thi trưởng được, cho nên cũng không phải dễ dàng thành công như vậy, cần phải hai người phối hợp cực kỳ ăn ý mới được. Dù sao thì phương pháp phóng thích ma lực của mỗi người cũng không giống nhau, không trải qua thiên chuy bách luyện, cũng rất khó phối hợp hoàn mỹ được.

Cơ Động cười ha hả, nói:

- Ta nói là do ta tự nghiên cứu ra, các ngươi có tin hay không? Nếu các ngươi thích, ta có thể dạy lại cho các ngươi.

Tạp Nhĩ lắc lắc đầu, nói:

- Không cần đâu, lão Đại, mấy loại Ma kỹ của ngươi rõ ràng chỉ thích hợp với ngươi mà thôi, cần phải phối hợp hai thuộc tính mới được. Chúng ta họ cũng chẳng có tác dụng gì cả, chúng ta tự học các loại Ma kỹ của chúng ta được rồi. Hạ Thiên lão sư đã từng nói qua, chỉ có Ma kỹ thích hợp với mình nhất mới là tốt nhất. Bất quá, cái Ma kỹ tổ hợp mà chúng ta vừa thi triển khi nãy, lão Đại có thể thử được. Ngươi có đủ hai hệ, nói không chừng có thể thi triển được. Có thêm một cái kỹ năng công kích tầm xa cũng tốt mà. Hạ Thiên lão sư đã nói, Bính Đinh Hỏa Cầu của chúng ta nếu luyện thật tốt, có thể coi như là một cái Mệnh Trung Kỹ được. Mặc dù nó chỉ là một cái Hạ Cấp Mệnh Trung Kỹ, nhưng đối với một Âm Dương Ma Sư cấp bậc Học Sĩ mà nói, cũng đã là hiếm thấy rồi.

Nhớ tới cái Bính Đinh Hỏa Cầu khi nãy đã phá vỡ được Thanh Mộc Thuẫn, tim Cơ Động không khỏi đập nhanh hơn một chút. Nếu như mình có được thêm một cái ma kỹ công kích tầm xa như vậy, thực lực sẽ gia tăng lên không nhỏ. Hắn đối với Tạp Nhĩ và Tất Tô tự nhiên cũng không có khách khi gì, lập tức lãnh giáo.

Ma Kỹ Bính Đinh Hỏa Cầu này cũng không có gì phức tạp, dù sao cũng chỉ là từ hai cái Cơ Chuẩn Kỹ tạo thành. Cơ Động ngay lần đầu tập thử, đã lập tức phát hiện ra hai cái Cơ Chuẩn Kỹ này đều vô cùng đơn giản, so với Liệt Dương Phệ và Ám Nguyệt Trảo còn đơn giản hơn nhiều, cũng chỉ là ngưng tụ ma lực, sau đó mới phát ra công kích. Cái Bính Đinh Hỏa Cầu này thực chất chính là lấy ma lực từ trong Âm Miện hay là Dương Miện, thông qua động tác vẽ nửa vòng tròn, đem Ma lực thông qua cánh tay, tập trung lên bàn tay, sau đó phát ra thành khối cầu. Hai cái hỏa cầu tập trung lại một chỗ, sau đó phát động ra một cỗ ma lực để nâng nó lên, đã hoàn thành toàn bộ. So với hai cái kỹ năng Liệt Dương Phệ, Ám Nguyệt Trảo cần trong nháy mắt ngưng tụ toàn bộ ma lực trong cơ thể, hơn nữa lúc phóng thích còn cần vô số kỹ xảo đặc biệt nữa, quả thật đơn giả hơn rất nhiều.

Đứng dưới tàng cây, Cơ Động đồng thời huy động hai tay, vẽ thành hai nửa cái vòng tròn hai bên thân thể, cuối cùng ngưng tụ lại trước ngực, có thể chứng kiến được rõ ràng Bính Hỏa, Đinh Hỏa từ trên lòng bàn tay hắn nhưng tụ thành hai cái hỏa cầu, bên phải là Bính Hỏa, bên trái là Đinh Hỏa, đồng thời đẩy ra. Hai cái hỏa cầu ngưng tụ lại trong không trung, hóa thành một khỏa Bính Đinh Hỏa Cầu nhỏ hơn khi nãy Tất Tô và Tạp Nhĩ phóng ra một chút, bay thẳng về phía trước.

Khỏa Bính Đinh Hỏa Cầu ầm ầm va chạm vào một gốc cây nhỏ cách đó không xa, nhất thời nổ tung, lửa bay đầy trời, thân cây gãy nát, ánh lửa bắn ra bốn phía.

Tạp Nhĩ và Tất Tô trợn mắt há hốc mồm nhìn Cơ Động lần đầu tiên thi triển ra cái ma kỹ tổ hợp này, hai người liếc nhìn nhau, đều đã không nói nên lời. Text được lấy tại Truyện FULL

Cơ Động quay đầu nhìn về phía hai người:

- Vừa rồi ta thi triển có đúng không? Có chỗ nào sai à…?

Tất Tô vỗ vỗ vai Cơ Động:

- Lão Đại, ta chịu thua ngươi rồi.

Nói xong hắn còn thở dài một cái, vẻ mặt không cam lòng.

Tạp Nhĩ cười khổ nói:

- Lão Đại, cái Ma Kỹ tổ hợp này ta và Tất Tô luyện chừng hơn một tháng, mới có thể miễn cưỡng phát ra thành công, lại luyện thêm một tháng nữa, mới có thể đảm bảo lúc phát ra không có bay ngược về nổ tung bên cạnh mình. Vì luyện nó chúng ta đều bị lửa đốt không biết bao nhiêu lần. Ngươi ngay mới lần đầu tiên luyện thử đã thành công bắn ra như vậy rồi. Ta cũng chịu thua ngươi luôn.

Cơ Động ha hả cười:

- Cái này coi như là một chút ưu thế của Song Hệ thuộc tính đi. Bất quá, nói về uy lực, so với các ngươi còn kém hơn nhiều. Ta là một người sử dụng ma lực hai thuộc tính, về mặt phối hợp tự nhiên không có vấn đề gì. Một mình mình điều động hai loại ma lực phối hợp sẽ không xuất hiện tình huống không đồng đều, cho nên dùng ma kỹ tổ hợp cũng dễ dàng hơn một chút.

Bính Đinh Hỏa Cầu của hắn tuy là uy lực không bằng Tạp Nhĩ và Tất Tô liên thủ, nhưng không nên quên, hắn cũng chỉ có một người thôi!

Có các lại Cơ Chuẩn Kỹ Cao cấp, đòi hỏi sự tập trung cao độ như Liệt Dương Phệ, Ám Nguyệt Trảo làm trụ cột, thi triển Bính Đinh Hỏa Cầu tự nhiên cũng dễ dàng hơn nhiều. Loại Ma kỹ công kích tầm xa này tuy thi triển đơn giản, nhưng ma lực tiêu hao cũng rất lớn. Chỉ một lần thi triển này thôi, cũng đã tiêu hao gần một phần ba ma lực của Cơ Động. Nếu đổi lại là thi triển hai loại cực hạn song hỏa, chỉ sợ hắn cũng chỉ có thể thi triển được một lần mà thôi.

Từ cái ma kỹ này mà nói, Cơ Động càng thêm quyết tâm muốn tu luyện thêm các loại ma kỹ khác của hai đại quân vương. Cái Bính Đinh Hỏa Cầu này chỉ có thể xem là bổ sung một chút đối với thực lực của hắn mà thôi.

Sự xuất hiện của Thanh Mộc Lang Vương khiến cho ba người càng thêm cảnh giác hơn, không dám ngừng lại nhiều quá, tiếp tục đi nhanh hơn, tiến vào sâu bên trong Phong Sương Sơn Mạch. Cho dù nơi này cũng không có quá nhiều ma thú mạnh mẽ, nhưng nguy hiểm cũng thường xuyên rình rập. Hôm nay nếu có thêm một hai con Thanh Mộc Lang trưởng thành nữa, bọn họ muốn toàn thân trở ra chắc cũng không dễ dàng như vậy.

Bất quá, bọn họ dù sao cũng phán đoán chính xác một chút, trong Phong Sương Sơn Mạch này, ma thú quả thật cũng rất ít. Bọn họ chạy qua thêm vài ngọn núi nữa, đừng nói là ma thú, dã thú bình thường cũng đã rất ít gặp rồi.

Sắc trời dần dần chuyển tối, trời chiều từ từ lặn vế phía đằng Tây, khuất dần dưới mấy ngọn núi xa xa, mang đi một ánh sáng của một ngày.

Cơ Động vừa nhìn bản đồ vừa chỉ về phía trước:

- Các ngươi xem, ngọn núi kia chính là ngọn cao nhất của Phong Sương Sơn Mạch. Ngày mai chỉ cần chúng ta qua được nơi đó, đường phía bên kia sẽ dễ dàng hơn nhiều, hẳn là tối ngày mai chúng ta đã đi ra khỏi khu vực núi non rồi.

Ngọn núi mà Cơ Động chỉ kia cao ít nhất hơn ba ngàn thước, nương theo ánh chiều tà có thể mơ hồ nhìn thấy trên ngọn núi ngập một mảng tuyết trắng. Ở phía Nam đại lục mà có thể nhìn thấy được cảnh như thế đã vô cùng khó khăn rồi. Bất quả cũng chỉ có ngọn núi mới có màu trắng mà thôi. Nhìn cảnh trời chiều, ngọn núi tuyết, hơi thở núi rừng, không khí tươi mát thấm vào trong tâm hồn, làm cho tâm tình Cơ Động mấy ngày nay cũng đỡ bớt vài phần. Trong lòng hắn thầm nghĩ, Liệt Diễm, hi vọng tối nay ta có thể nhìn thấy ngươi.

Tất Tô đặt mông người xuống, dựa lưng vào một cây đại thụ:

- Lão Đại, bây giờ đứng dậy ta cũng không đứng nổi, mệt chết đi được.

Tình huống của Tạp Nhĩ cũng còn tốt hơn Tất Tô một chút, hướng về phía Cơ Động hỏi:

- Lão Đại, chúng ta có nên nhóm lửa hay không?

Cơ Động nghĩ nghĩ, nói:

- Có chứ. Chẳng những phải nhóm lửa, hơn nữa chúng ta cũng cần phải đốt một đống lửa lớn nữa. Dã thú trời sinh đều sợ lửa. Trong núi này dù cho có ma thú, cũng không ngoài các loại Mộc thuộc tính cùng với Thổ thuộc tính. Có đống lửa lớn, đối với ma thú cấp thấp cũng có tác dụng hù dọa một chút. Như thế này đi, sau khi ăn cơm xong, các ngươi ngủ trước, ta gác đêm, tới nửa đêm, tới phiên các ngươi thay ca. Ở trong núi chúng ta cũng nên cẩn thận một chút. Dù sao, gặp phải ma thú cũng không phải là chuyện vui vẻ gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.