Âm Dương Miện

Chương 534: Để ta xem thằng khốn nào định làm ta bẽ mặt!




Năng lực quan sát của Chu Tiểu Tiểu cao tới đâu chứ? Vừa nhìn thấy sắc mặc Cơ Động và Phất Thụy không tốt, hắn liền vội vàng bổ sung: "Yên tâm đi, những cô nương trong tửu điếm Ngốc Có Tiền chúng ta không phải như các ngươi nghĩ như vậy. Họ đều là người trải qua huấn luyện đặc biệt. Thứ nhất, bảo đảm sạch sẽ, tuyệt đối là xử nữ. Thứ hai, các nàng chỉ đơn giản thêm rượu gắp thức ăn cho chúng ta. Không bao giờ quấy rầy các ngươi. Tất cả mọi người đã là nam nhân thì điểm nhỏ này tính là gì! Các ngươi chờ đó, ta đi một lát sẽ trở lại." Nói xong hắn không đợi mọi người phản đối mà lập tức trở mình đi ra.

Lang Thiên Ý và Đỗ Minh tỏ ra khá bình tĩnh, hiển nhiên bọn họ đã đã sớm biết tình huống như thế. Lang Thiên Ý là quân đoàn trưởng tương lai của quân đoàn Toản Thạch, thương hội Ngốc Có Tiền ở trong thành Trung Nguyên hắn đi qua không chỉ lần một lần hai: "Thiếu chủ, Chu hội trưởng nói thật đó, tiểu muội của tửu điếm Ngốc Có Tiền rót rượu rất quy củ, tuyệt đối không phải loại hình bán mình mua vui đâu !"

Nghe Lang Thiên Ý giải thích, sắc mặt Cơ Động mới dễ nhìn mấy phần. Hắn căn bản không nghĩ nhiều đến vấn đề ai sẽ rót rượu, vừa nghe tới rượu hắn sẽ nghĩ tới Liệt Diễm.

Một lát sau Mập Mạp quay trở lại, nói: "Rượu và thức ăn ta đã sắp xếp xong xuôi. Đúng rồi, Cơ Động, ngươi không phải là người pha rượu sao? Không định bộc lộ tài năng cho chúng ta xem hả? Phất Thụy, ta nhớ không lầm ngươi chính là phân hội trưởng công hội Điều Tửu Sư ở thành Trung Nguyên. Hai người các ngươi có năng lực pha rượu giỏi như vậy, tại sao không để cho chúng ta kiến thức một lần chứ?"

Phất Thụy lắc đầu nói: "Quên đi, chỗ này nhỏ quá. Ta lâu rồi không có tâm tư chế rượu. Luận năng lực chế rượu thì tiểu sư đệ giỏi hơn ta nhiều lắm!"

Cơ Động áy náy nhìn sang Chu Tiểu Tiểu: "Thật xin lỗi Mập Mạp, ta không phải muốn làm ngươi thất vọng. Nhưng ta đã phát hạ lời thề, đời này kiếp này sẽ không chế rượu cho bất luận kẻ nào. Chỉ khi nào tế điện Liệt Diễm ta mới dùng mười đại danh tửu chế rượu cho nàng mà thôi !"

Thanh âm Cơ Động rất bình thản nhưng tất cả những người nghe hắn nói lời này không khỏi sinh ra cảm giác kính nể. Mọi người đều biết Cơ Động yêu Liệt Diễm vô cùng sâu sắc. Điểm này từ quan hệ giữa hắn và Trần Tư Tuyền là có thể nhìn ra. Lấy dung mạo Trần Tư Tuyền tuyệt sắc như vậy cũng không thể phá vỡ nội tâm Cơ Động. Nếu thay đổi bất kỳ một ai khác, cho dù là Phất Thụy cũng không dám nói bản thân nhất định giữ vững tâm tình được, thế mà Cơ Động lại làm được.

Một lát sau từ bên ngoài đi vào bảy thiếu nữ, trong tay mỗi một thiếu nữ bưng một cái khay, trong khay có ba bình rượu. Cơ Động và Phất Thụy hiểu rượu quá rõ, chỉ liếc một cái là có thể nhìn ra những bình rượu này không có lọ nào dưới năm mươi năm cả.

Sau khi bảy thiếu nữ vào phòng chia ra bước tới cạnh bảy người khẽ hành lễ.

Thiếu nữ đứng ở bên cạnh Cơ Động là xinh đẹp nhất, nhìn qua chỉ khoảng mười sáu, bảy tuổi, vóc người thon dài, thân cao một thước bảy mươi lăm, làn da trắng nõn mịn màng, mái tóc đen dài buông thả đơn giản ở sau lưng, dài tới tận mông, khuôn mặt nàng không có tý son phấn. Diện mạo thanh thuần vô cùng tự nhiên. Trên người nàng tản mát ra khí tức thanh xuân làm cho Cơ Động không khỏi theo bản năng nhìn lướt qua nàng một lần.

Thiếu nữ cung kính đứng bên cạnh Cơ Động, vòng tay đặt sát thắt lưng hành lễ: "Tiên sinh khỏe, có thể phục vụ ngài không?"

Cơ Động gật đầu đáp ứng.

Thiếu nữ lúc này mới nhẹ nhàng ngồi xuống, đúng như Lang Thiên Ý nói, thiếu nữ này rất biết quy củ, sau khi ngồi xuống nàng giữ khoảng cách với Cơ Động đại khái nửa thước, không hề có ý tứ tiếp cận.

Thế nhưng, cô nàng thanh thuần này lại cảm thấy tò mò với một đầu tóc trắng của Cơ Động, không nhịn được nhìn chăm chăm vào hắn.

"Tiên sinh khỏe, ta tên là Phiêu Phiêu, thật may mắn được phục vụ ngài. Nơi này có Whiskey trăm năm, Bạch Lan trăm năm được làm từ Sinh Mệnh Chi Thủy, còn có rượu Ốc Đặc tinh khiết. Ngài muốn uống một chút hay không?"

Nghe nàng báo mấy loại rượu, trên mặt Cơ Động không khỏi toát ra một tia kinh ngạc, nhìn về phía Chu Tiểu Tiểu, nói: "Mập Mạp, ngươi cũng chơi lớn nhỉ?" Sinh Mệnh Chi Thủy ủ trăm năm trở thành rượu Bạch Lan, loại rượu này và Ốc Đặc tinh khiết đều có giá trên trời. Làm cho Cơ Động kinh ngạc nhất chính là Whiskey trăm năm tinh tuyển.

(tinh tuyển: tuyển chọn kỹ lưỡng)

Mặc dù rượu ở thế giới này không có nhãn hiệu riêng biệt nhưng hắn vẫn rõ ràng một bình rượu này mang hàm nghĩa gì.

Nếu như nói tinh tuyển trăm năm chính là trong một trăm năm mỗi một năm sản xuất một bình Whiskey xem như trăm loại. Dựa theo phân lượng bình quân dung hợp ở chung một chỗ điều chế thành. Vì thế loại rượu này có hương vị đặc hữu, hoàn toàn không giống Whiskey nữa, mà biến thành loại rượu mới mang hương vị khiến cho người ta uống vào sẽ quên hết mọi thứ trên đời này.

Ngay cả rượu hai mươi năm tinh tuyển cũng đã rất khó tìm. Chủng loại Whiskey trăm năm tinh tuyển không thể nghi ngờ gì chính là loại cực phẩm dù có tiền cũng không mua được.

Mập Mạp cười to sảng khoái, nói: "Khoản đãi nhóm các ngươi dĩ nhiên phải dùng loại rượu tốt nhất. Mời hai huynh đệ Điều Tửu đại sư các ngươi thưởng thức trăm năm tinh tuyển, xem thử nó có xứng với danh xưng hay không?"

Cơ Động quay sang nói với thiếu nữ Phiêu Phiêu: "Vậy để ta nếm thử trăm năm tinh tuyển xem thế nào!"

"Vâng!" Thiếu nữ cung kính đáp ứng, hai tay ưu nhã mở nắp bình rót cho Cơ Động một chén. Sau đó im lặng ngồi tại chỗ.

Thấy Cơ Động đã lựa chọn như vậy những người khác cũng chọn loại rượu này. Bởi vì Đỗ Minh và Phất Thụy là người hiểu rõ năng lực chế rượu của Cơ Động nhất, còn những người khác từ trước tới giờ hoàn toàn tin tưởng hắn.

Rượu màu hổ phách nhìn qua cực kỳ đậm đặc lại trong suốt thông thấu mê người, hương rượu nhất thời tràn ngập khắp phòng. Lúc này, đã có người dâng lên vài món nhắm. Tất cả mọi người vừa ăn xong điểm tâm hiển nhiên không đói, cho nên Chu Tiểu Tiểu chỉ an bài vài món đơn giản dẫn vị mà thôi.

Cơ Động nói với Đỗ Minh: "Ngưng tụ vài cục nước đá nhỏ cho mọi người, mỗi người ba cục, đường kính một tấc. Bất luận là Whiskey trăm năm cũng sẽ có một ít vị nồng, thêm nước đá vào hương vị sẽ càng thêm thuần chất, lại có thể đi giảm bớt tính nóng của nó. Đợi đến khi đá tan chừng một phần ba chính là lúc hương vị đạt đến đỉnh !"

"Vâng, lão sư!" Đỗ Minh giơ tay phải lên quang mang nhàn nhạt bao phủ không trung, không khí bên trong gian phòng bất chợt giảm thấp. Sau một lát, khi luồng ánh sáng biến mất, trong chén rượu mỗi người đã có ba cục nước đá trong suốt lóng lánh.

Thấy một màn như vậy các thiếu nữ rót rượu không khỏi kinh ngạc, cũng may các nàng đã được huấn luyện kỹ lưỡng nên không có lớn tiếng kinh hô. Tò mò nhất là cô nàng Phiêu Phiêu ngồi cạnh Cơ Động. Cơ Động rõ ràng là người nhỏ nhất trong nhóm, vì sao hắn trở thành sư phụ của người ta rồi? Chu Tiểu Tiểu bưng chén rượu lên nói: "Ta mời mọi người một chén, hoan nghênh các ngươi tới Kim thành làm khách. Hôm nay mọi người nhất định phải uống cho thống khoái, rượu luôn luôn có đủ !"

Cơ Động bưng chén rượu lên nhẹ nhàng chuyển động một vòng, cục đá trong chén thủy tinh bốc hơi nhàn nhạt, cộng thêm rượu màu hổ phách nhìn qua càng thêm mê người.

Hắn khẽ nhấp một ngụm, hương rượu nhất thời tràn ngập tầng tầng lớp lớp trong miệng hắn, mùi rượu nồng hầu từ từ nóng dần chạy thẳng lên não, đúng là rượu ngon trăm năm tinh tuyển có khác.

Mọi người uống rượu, Phất Thụy hỏi qua Chu Tiểu Tiểu: "Mập Mạp, ngươi đoán chừng hai hạng khảo hạch kế tiếp là gì? Ta thật sự nghĩ không ra thương hội các ngươi còn có loại khảo hạch gì có thể làm khó được tiểu sư đệ. Chẳng lẽ các ngươi dự định bảo tiểu sư đệ đánh bại ngươi hả?"

Chu Tiểu Tiểu cười khổ nói: "Dựa theo quy củ thương hội, ta không thể nói trước khảo hạch cho các ngươi biết, cho nên ta sẽ không làm thế. Thế nhưng các ngươi không nên xem thường lão già Vương Đạo Quân kia, hắn nhất định có thể nghĩ ra phương pháp xử lý tình hình. Hạng khảo hạch thứ hai nhất định khó hơn ngày hôm nay. Dĩ nhiên, ta có lòng tin tuyệt đối với khả năng của Cơ Động, bất luận là đề thi thế nào hắn cũng có thể thuận lợi thông qua!"

Cơ Động bật cười nói: "Mập Mạp, ngươi đừng có mà đề cao ta quá, ta chỉ làm hết sức mà thôi!"

Mọi người đang nói chuyện bất chợt cánh cửa phòng mở ra, một người mặc trang phục quản lý tửu điếm Ngốc Có Tiền đứng ở ngoài vẫy vẫy tay với cô nàng Phiêu Phiêu ngồi bên cạnh Cơ Động.

Phiêu Phiêu áy náy nói: "Thật xin lỗi tiên sinh, ta ra ngoài một lát sẽ nhanh chóng trở lại phục ngài!"

Thấy Cơ Động gật đầu đáp ứng nàng mới đứng lên đi ra ngoài.

Chu Tiểu Tiểu khẽ nhíu mày, sắc mặt rõ ràng không vui. Mặc dù thiếu nữ Phiêu Phiêu này không đồng cấp bậc với Trần Tư Tuyền, nhưng luận về tướng mạo cũng đã gần bằng mỹ nữ như Lam Bảo Nhi, Đỗ Hinh Nhi rồi. Nàng chính là phục vụ viên xinh đẹp nhất trong tửu điếm Ngốc Có Tiền ở Kim thành, cho nên hắn mới cố ý bảo nàng rót rượu cho Cơ Động. Dĩ nhiên, hôm nay hắn không muốn lộ ra thân phận của mình, mà dựa vào việc tiêu phí tiền bạc chọn phòng và rượu cao giá nhất mới có khả năng mời cô nàng này phục vụ. Lúc này lại bị người ta gọi ra ngoài, hắn tự nhiên cảm thấy có chỗ mất mặt.

Về phía Cơ Động thì rất là ung dung, tựa hồ hắn không có để ý điều này, mọi người vẫn đang trò chuyện bình thường.

"Rượu này thật không kém, loại rượu này rất khó mua được ở bên ngoài, một hồi ra về ta muốn đóng gói mang theo mấy bình." Phất Thụy vừa uống vừa tán thán.

Mập Mạp cười khổ nói: "Phất Thụy, tiểu tử ngươi có lương tri hay không hả? Uống rồi còn muốn mang về, ngươi cũng dễ tính quá đi?"

Phất Thụy cười ha ha một tiếng, nói: "Chuyện này có gì mà ngại chứ, chúng ta đều tới đây để hỗ trợ ngươi. Mà ngươi thân là khổ chủ nơi này, không làm thịt ngươi chúng ta làm thịt ai đây?"

Gần đây tất cả mọi người bận rộn khổ tu, nhất là lúc trước tu luyện Ngũ Hành Trận, có thể nói mỗi người đều vận dụng toàn bộ sức lực, trí não vào trong việc tìm hiểu và tu luyện Ngũ Hành Trận. Kể từ khi Quang Minh Thiên Can thánh đồ tập trung đầy đủ, tu vi mỗi người đã đề cao trình độ lên rất nhiều.

Vào lúc đó cánh cửa phòng cửa lặng lẽ mở ra Phiêu Phiêu từ bên ngoài đi vào. Bởi vì mọi người đang nói chuyện phiếm nên không có ai chú ý tới nàng, nàng yên lặng đến ngồi cạnh Cơ Động.

Cơ Động vô thức nhìn nàng một cái, Phiêu Phiêu áy náy cười với Cơ Động, nhẹ nhàng cầm chai rót thêm chút rượu vào ly cho hắn. Cơ Động nhìn thấy rõ ràng trên mặt Phiêu Phiêu có thêm mấy tầng ửng hồng, hơn nữa trên người nàng phảng phát mùi rượu nhàn nhạt.

Cơ Động khẽ nhíu mày nhìn vào nàng, Phiêu Phiêu rót rượu xong thấy mắt Cơ Động bộc phát thần quang, thân thể mềm mại nhất thời chấn động nhẹ giọng giải thích: "Tửu điếm vừa xuất hiện một vị khách nhân trọng yếu, quản lý bảo ta đi kính vài chén rượu, thật sự xin lỗi ngài!"

Nghe nàng giải thích Cơ Động cũng không nói gì, mọi người tiếp tục nói chuyện và uống rượu. Thời gian không lâu sau, rượu đã uống chừng một phần ba, dưới tác dụng của nồng độ cồn, nhóm Thiên Can thánh đồ cảm giác được tinh thần thoán buông lỏng nói chuyện càng thêm tự nhiên. Bọn họ nói về tâm đắc khi tu luyện hoặc về nhân sinh từng trải, dù sao mấy cô nương rót rượu cũng không thể nghe hiểu bọn họ nói cái gì. Tất cả mọi người cùng trao đổi vấn đề tu luyện Ngũ Hành Trận.

Cơ Động nghiên cứu Ngũ Hành Trận rất sâu sắc, Phất Thụy làm đại ca kiến thức rộng rãi, cả hai đồng thời giải đáp vấn đề cho những người còn lại.

Ngay lúc ấy cánh cửa phòng lại mở ra, khuôn mặt gã quản lý xuất hiện lần thứ hai, hắn đồng dạng vẫy vẫy tay gọi Phiêu Phiêu.

Phiêu Phiêu len lén nhìn sang Cơ Động, thấy Cơ Động đang chú ý nghe những người khác nói chuyện, nàng định không chào hỏi nữa, chỉ khẽ cúi người xuống lặng lẽ men theo tường đi ra ngoài.

Mặc dù Cơ Động không có nhìn sang nhưng hắn làm sao không biết Phiêu Phiêu ra ngoài chứ? Chu Tiểu Tiểu lại càng để ý tới Cơ Động, hắn đánh mắt hỏi thăm ý Cơ Động thế nào?!

Cơ Động lắc đầu với Chu Tiểu Tiểu, hắn và các huynh đệ tới đây uống rượu cũng không muốn gây chuyện. Nhưng thần sắc hắn hiển nhiên có vài phần biến hóa.

Lần này Phiêu Phiêu rời đi khá lâu, cho đến khi mọi người uống hết hai phần ba lượng rượu còn lại mới vội vã trở về. Vẻ đỏ hồng trên mặt nàng và mùi rượu càng thêm nồng đậm. Trong đôi mắt xinh đẹp còn mang theo lo lắng và vài phần thương cảm.

Ngay lúc này, Phiêu Phiêu thậm chí còn chưa có ngồi xuống cửa phòng lại mở ra lần nữa, vẫn là gã quản lý kia lộ mặt vào vội vàng ngoắc ngoắc Phiêu Phiêu.

Trên mặt Phiêu Phiêu hiện ra một chút bất đắc dĩ, lúc nàng chuẩn bị đứng lên lần thứ ba, trên vai nàng đã xuất hiện mội bàn tay đè xuống. Text được lấy tại Truyện FULL

"Ngươi không cần đi nữa!" Thanh âm Cơ Động nhàn nhạt vang lên, mọi người đang trò chuyện sảng khoái với nhau nhất thời ngừng lại, ánh mắt tập trung lên trên người hắn.

Cơ Động thản nhiên nói: "Người cần mặt mũi, cây cần có da, lại thêm lần nữa là bốn rồi. Bản thân ta muốn nhìn là ai muốn làm bẽ mặt ta !"

Phiêu Phiêu hơi sửng sốt, không biết tại sao nàng đột nhiên cảm giác được bàn tay to lớn này cực kỳ vững trãi. Chỉ là một bàn tay nhưng mang mang đến cho nàng cảm giác rất an toàn, nội tâm vốn hoảng loạn từ từ yên tĩnh lại, cảm giác khó chịu cũng theo đó mất đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.