Âm Dương Miện

Chương 467: Hấp thu - Tấn cấp !




Khi hai tay Cơ Động chạm vào vòng ánh sáng vàng kim kia thì một cảm giác nóng bỏng đột nhiên từ lòng bàn tay tràn vào trong cơ thể hắn. Hỗn Độn Châu bên trong ngực nhất thời tỏa sáng, cảm giác ấm áp làm hắn vô cùng thoải mái. Mà mặt trời trên cao tựa hồ đang hô ứng lẫn nhau với quả quang cầu vàng kim kia.

Không cần Trần Tư Tuyền giải thích điều gì Cơ Động cũng biết được vật trong tay mình là thứ gì. Không thể nghi ngờ chút nào, ngoại trừ tinh hạch của Tam Túc Kim Ô ra thì làm gì còn có đồ vật nào có được ma lực Cực Hạn Dương Hỏa thuần túy, hơn nữa còn có khả năng câu thông với nhiệt lực mặt trời như thế?

- Mặc dù Tam Túc Kim Ô tự bạo, nhưng khối tinh hạch này vẫn không bị hư hại. Đây chính là ma lực tinh túy mà nó tu luyện cả ngàn năm nay. Mặc dù lần này cực kỳ mạo hiểm, nhưng mục đích của chúng ta cũng đã đạt được. Cơ Động lão sư, lúc trước ma lực của người chưa khôi phục, ta sợ người nóng lòng hấp thu lực lượng của nó cho nên không có lấy ra. Bây giờ là lúc hấp thu nó rồi, chỗ tốt của tinh hạch này chính là có thể câu thông cùng lực lượng mặt trời, nó sẽ có ảnh hưởng rất tốt đối với người. Ma lực Hỏa thuộc tính của người nhất định có thể tiến thêm một bước trở nên tinh thuần hơn nữa.

Cơ Động kinh ngạc phát hiện, Trần Tư Tuyền tựa hồ không bị mình cự tuyệt mà bị đả kích. Nói đến đây gương mặt mĩ lệ của nàng thậm chí còn lộ ra mấy phần hưng phấn. Tiểu cô nương này không phải là loại người có tính cách ruột để ngoài da, không tim không phổi chứ ?

(Ý nói loại người đơn giản, thật thà quá mức.)

- Không! Ta không thể nhận!!!

Cơ Động quả quyết nói:

- Tam Túc Tam Ô là do chúng ta cùng nhau đánh chết. Nếu như không có ngươi, ta cũng không thể nào giết được nó, sợ rằng lúc này đã sớm táng thân trong biển lửa rồi. Khối tinh hạch này ta và ngươi đều có phần. Giá trị của nó không thể đo đếm được.

Cơ Động cảm giác mình nợ Trần Tư Tuyền quá nhiều, không thể nhận ân huệ của nàng thêm nữa.

Trần Tư Tuyền trừng đôi mắt đẹp nhìn hắn, sự mĩ lệ cùng vẻ tức giận của nàng làm cho người ta có cảm giác không thể nào kháng cự được:

- Cơ Động lão sư, người cảm thấy vật này có ích lợi gì với ta không? Cho nó vào trong ma khí chứa đồ của ta, mỗi ngày còn phải tiêu hao đại lượng ma lực phụ trợ mới được. Đối với ta nó chẳng qua chỉ là một củ khoai lang nóng phỏng tay mà thôi. Người không phải nói nhận ân tình của ta thì sẽ báo đáp ta sao? Thiếu ít cũng là thiếu, thiếu nhiều cũng là thiếu, vậy thì có khác gì nhau đâu?

Cơ Động lắc đầu nói:

- Không được! Không giải quyết rõ chuyện này trước, ta sẽ không nhận lấy tinh hạch này.

Trần Tư Tuyền khẽ nhíu mày, nàng suy nghĩ một chút sau đó đột nhiên ánh mắt nàng sáng lên:

- Có biện pháp rồi! Như vậy đi, Cơ Động lão sư, ngươi đáp ứng làm một chuyện cho ta, coi như là cho thù lao của ta rồi, có được hay không? Chuyện này cũng hết sức khó khăn, luôn quấy nhiễu ta. Đối với ta còn trọng yếu hơn Tinh hạch của Tam Túc Kim Ô đó.

Cơ Động nghi hoặc nhìn nàng:

- Ngươi nói là sự thật? Đó là chuyện gì?

Trần Tư Tuyền thần bí cười một tiếng, nói:

- Đương nhiên là chuyện rất trọng yếu, nhưng hiện tại vẫn chưa cần làm. Chẳng lẽ người còn sợ ta lừa người sao? Nếu người sợ vậy thì dung hợp linh hồn với ta là có thể biết ta là không nói láo rồi.

- Không cần!

Cơ Động không chút do dự mà cự tuyệt đề nghị của Trần Tư Tuyền. Nếu không phải thật sự cần thiết, hắn tuyệt sẽ không tiến hành dung hợp linh hồn cùng Trần Tư Tuyền. Hắn biết mình không đủ sức để chống cự khoái cảm do linh hồn dung hợp đem lại. Hắn tuyệt không hi vọng mình vì vậy mà luân hãm.

Nhìn bộ dạng chật vật của Cơ Động, Trần Tư Tuyền hừ một tiếng:

- Nhát gan quá đi! Ta đáng sợ đến như vậy sao?

Mà điều làm cho Trần Tư Tuyền chán nản chính là Cơ Động lại gật đầu đồng ý, trong mắt còn lộ ra thần sắc đương nhiên nữa chứ.

- Người...!!!

Trần Tư Tuyền căm tức liếc sang Cơ Động, người này quả thực đáng ghét quá đi. Trước kia làm sao mà nàng lại không phát hiện ra cơ chứ.

Khóe miệng Cơ Động khẽ mỉm cười, mặc dù ở trong lòng hắn thủy chung vẫn cự tuyệt Trần Tư Tuyền, nhưng hắn không thể không thừa nhận lúc ở chung với Trần Tư Tuyền, trong lòng hắn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

- Nhanh lên, dung nhập ma lực của nó vào người đi! Ta ở chỗ này chờ!

Trần Tư Tuyền tức giận nói.

Cơ Động không do dự nữa, hắn gật đầu phóng người lên, Phượng Vũ Long Xà Biến nhanh chóng triển khai. Hai cánh sau lưng đập mạnh vào hư không đẩy thân thể hắn bay thẳng lên đỉnh núi A Nhĩ Mạn Tư. Càng đến gần mặt trời thì càng lợi cho việc hấp thu tinh hạch của Tam Túc Kim Ô. Huống chi núi A Nhĩ Mạn Tư mới vừa phun trào không lâu, Hỏa nguyên tố nồng đậm trên đỉnh núi lại càng thích hợp với hắn.

Nhìn thân ảnh Cơ Động rời đi, Trần Tư Tuyền dùng sức quả đấm nhỏ của mình lại dứ dứ sau lưng hắn, tàn bạo nói:

- Cơ Động, chàng nhớ kỹ cho ta, ta vĩnh viễn sẽ không bỏ qua cho chàng. Chàng chỉ có thể là của ta…vĩnh viễn!!!

Dương Châu Kim Điểu ở trong tay Cơ Động không ngừng rung động, mặc dù bản thân nó không còn có ý thức. Nhưng dù sao nó cũng là tinh hạch của Tam Túc Kim Ô, mặc dù linh hồn Tam Túc Kim Ô đã tự bạo nhưng vẫn lưu lại một tia tiềm thức ở bên trong đó, cho nên nó có địch ý với Cơ Động là điều đương nhiên. Nhưng thời điểm Tam Túc Kim Ô còn sống còn không làm Cơ Động bị thương, vậy thì khối tinh hạch này có thể làm nên trò trống gì chứ?

Đứng ở trên đỉnh núi, Cơ Động nhìn lên không trung, ánh nắng chói chang căn bản không ảnh hưởng đến thị giác của hắn. Vì khối tinh hạch trong tay này mà hắn suýt nữa bỏ mạng, lúc nắm lấy khối tinh hạch này hắn mới biết mình đã làm một hành động rất đáng giá.

Khoanh chân ngồi xuống, trên người Cơ Động phát ra ba động ma lực mãnh liệt, hắn đặt khối tinh hạch ở trước ngực của mình, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Nhất thời, một tầng ánh sáng từ trên người Cơ Động phát ra, kim quang nồng đậm sau lưng hắn ngưng tụ thành pháp trận ngưng tụ Dương Hỏa. Ngay sau đó quang mang pháp trận bừng sáng lên. Tất cả nguyên tố Bính Hỏa trên đỉnh núi A Nhĩ Mạn Tư giống như trăm sông đổ về biển lao về phía thân thể Cơ Động, pháp trận ngưng tụ Dương Hỏa sau lưng hắn cũng từ từ chuyển thành thân ảnh Hỏa Diễm Quân Vương.

Thân ảnh khổng lồ giống như thực chất đứng sừng sững ở sau lưng Cơ Động, ánh mặt trời chiếu lên trên người làm cho thân thể Hỏa Diễm Quân Vương trở nên hùng tráng.

Lúc trước Liệt Diễm không chỉ dạy cho Cơ Động kỹ năng của Hỏa Diễm Quân Vương và Ám Viêm Ma Vương, đồng thời còn kèm theo linh hồn lạc ấn của hai đại quân vương. Thực lực Cơ Động càng ngày càng mạnh thì Linh Hồn Tuyền Qua càng cường đại hơn, hắn dần dần có thể điều động lực lượng chân chính của hai đại quân vương, thậm chí là thông qua linh hồn lạc ấn của họ mà cảm nhận cuộc sống lúc sinh tiền của bọn họ.

Hai đại quân vương đều là tồn tại thánh cấp, tương đương với ngũ đại thánh thú trên Thánh Ô đảo. Khi linh hồn lạc ấn của bọn họ tiến hành dung hợp thì Cơ Động càng có thể cảm nhận được hiểu biết của bọn họ đối với hai loại Cực Hạn Hỏa Diễm. Liệt Diễm đưa linh hồn lạc ấn của bọn họ cho mình, không thể ngờ là rất thích hợp với mình. Nhất là khi hắn phóng ra Nhật Nguyệt Âm Dương Giới, đó chính là ý nghĩa chân chính của việc dung hợp linh hồn lạc ấn hai đại quân vương, tất cả đều thăng hoa bên trong cơ thể hắn. Linh hồn Cơ Động cùng với linh hồn lạc ấn của hai đại quân vương hòa làm một thể. Bản thân Cơ Động nhận lấy ảnh hưởng từ linh hồn của hai đại quân vương, đồng dạng sự cao ngạo của hắn chính là mấu chốt được linh hồn của hai đại quân vương thừa nhận.

Lúc này Cơ Động đứng ở trên đỉnh núi y như Hỏa Diễm Quân Vương tái sinh, thậm chí so với Hỏa Diễm Quân Vương còn đáng sợ hơn.

Đột nhiên Cơ Động mở hai mắt ra, tròng mắt của hắn đã hoàn toàn biến thành màu bạc. Sau một khắc, Hỗn Độn Châu từ vị trí trước ngực bắt đầu di chuyển, theo lòng bàn tay Cơ Động trực tiếp chui vào trong khối tinh hạch.

Tất cả kim quang vào giờ khắc này phảng phất như ngưng đọng lại, hai đạo ngân quang từ tròng mắt Cơ Động phóng ra. Không khí trong phạm vi dãy núi A Nhĩ Mạn Tư đột ngột ngưng đọng, thế rồi một tiếng nổ quỷ dị vang lên. Ngay sau đó, tất cả Hỏa nguyên tố như bị một cơn bão quét qua hút sạch.

Tinh hạch của Tam Túc Kim Ô không những không thu nhỏ lại hoặc tan vỡ, mà ngược lại nhanh chóng phình to lên. Trong nháy mắt đường kính của nó đã tăng lên hai mét, sau một khắc thân thể Cơ Động đã hoàn toàn dung nhập và trong khối tinh hạch này, kim quang nồng nặc cùng ánh mặt trời vẫn hô ứng cùng nhau. Có Hỗn Độn Hỏa là Vạn Hỏa Chi Nguyên trợ giúp, bản thân tinh hạch của Tam Túc Kim Ô là Hỏa thuộc tính. Làm sao có thể ngăn cản Cơ Động hấp thu được?

Đưa Hỗn Độn Châu vào bên trong tinh hạch chính là phương pháp chính xác nhất cũng là phương pháp xảo diệu nhất của Cơ Động. Bởi bên trong tinh hạch của Tam Túc Kim Ô hàm chứa hỏa diễm chí dương chí cương, bản tính khốc liệt. Mà Cơ Động không phải đơn thuần là thuộc tính Dương Hỏa, mà là Âm Dương Song Hỏa. Dĩ nhiên hắn có thể trực tiếp hấp thu ma lực bên trong tinh hạch, nhưng nếu cứ hấp thu như vậy sẽ mang đến cho hắn di chứng. Quá nhiều Cực Hạn Dương Hỏa, nhất là hỏa diễm chí dương câu thông cùng nhiệt lực mặt trời, nếu hấp thu không tốt sẽ dẫn đến Âm Dương Song Hỏa trong cơ thể hắn mất cân bằng, ngược lại sẽ có hại đối với Cơ Động.

Nhưng hắn lại dùng Hỗn Độn Châu tiến vào trong tinh hạch để từ từ hấp thu, như thế sẽ không cần sợ tình huống kia xuất hiện. Hỗn Độn Hỏa chính là Vạn Hỏa Chi Nguyên, Cơ Động lấy nó làm cầu nối chuyển hóa Cực Hạn Dương Hỏa trong tinh hạch biến thành Âm Dương Chi Hỏa mà mình có thể hấp thu được. Làm như vậy không thể nghi ngờ chính là ổn thỏa nhất. Trước mặt Hỗn Độn Hỏa, tinh hạch không có Tam Túc Kim Ô khống chế căn bản không đủ sức chống cự. Thế nhưng Cơ Động cũng không biết, sau khi thông qua Hỗn Độn Châu hấp thu ma lực bên trong khối tinh hạch sẽ sinh ra tác dụng như thế nào.

Trần Tư Tuyền lẳng lặng đứng ở huyệt động chờ Cơ Động, nàng hiểu hắn hơn bất kỳ ai, tự nhiên biết hắn có Hỗn Độn Châu phụ trợ hấp thu tinh hạch nên sẽ không xuất hiện bất cứ vấn đề gì. Nhưng chính bởi vì quan tâm tất loạn, trước khi Cơ Động hoàn thành việc hấp thu thì trong lòng nàng vẫn không thể nào bình tĩnh được.

Một lần hấp thụ là trải qua bảy ngày.

Bảy ngày sau. Vào lúc sáng sớm.

Trần Tư Tuyền đang ngồi ở cửa động, nàng đã chịu không nổi đang định đi lên đỉnh núi.

Nhưng nàng vẫn cố nén ý nghĩ này lại. Bởi vì nàng sợ sự xuất hiện của mình sẽ quấy rầy Cơ Động, ảnh hưởng đến việc tu luyện của hắn. Cho nên nàng cứ đau khổ mà chờ đợi.

Bảy ngày, đã qua bảy ngày rồi. Lấy ma lực của Cơ Động và tác dụng của Hỗn Độn Châu lẽ ra phải hấp thu xong rồi mới đúng chứ? Trong tinh hạch của Tam Túc Kim Ô mặc dù có không ít ma lực, nhưng dù sao cũng chỉ là tinh hạch mà không phải là toàn bộ ma lực của Tam Túc Kim Ô. Phần Cơ Động hấp thu cũng chỉ là một bộ phận mà thôi.

Ngay tại thời điểm nàng đang suy nghĩ lung tung thì đột nhiên ở trên bầu trời phát ra một tiếng nổ vang như sấm, Trần Tư Tuyền ngẩng đầu nhìn lên. Nhất thời nàng nhìn thấy được một cảnh tượng kỳ dị. xem tại TruyenFull.vn

Trên bầu trời phía đông chính là mặt trời mới mọc, mà phía tây mặt trăng vốn đã lặn đột nhiên xuất hiện lại. Nhật nguyệt cùng tỏa sáng, không ngờ cả hai lại cùng xuất hiện ở trên không trung. Đây là một tràng cảnh kỳ dị đến mức nào chứ?

Tình cảnh phía sau lại càng làm cho nàng khiếp sợ không thôi, trong lúc mơ hồ mặt trời và mặt trăng trên bầu trời đồng thời chiếu xuống một tia sáng. Mặt trời chiếu xuống quang mang màu vàng, mà trăng sáng lại chiếu xuống một tầng sương trong suốt, mục tiêu của hai luồng ánh sáng đều ở cùng một chỗ. Đó chính là đỉnh núi A Nhĩ Mạn Tư.

Hai luồng ánh sáng này không phải là mặt trời và mặt trăng thật, chúng là do ma lực biến hóa tạo thành. Nhưng chỉ cần như vậy cũng đủ để khiến người ta giật mình rồi.

Trong lòng Trần Tư Tuyền đột nhiên ý thức được một chuyện. Ánh mắt của nàng vốn đang lo lắng đã biến thành vui mừng. Đột phá! Cơ Động đột phá rồi!

Đúng lúc này, từng thanh âm giống tiếng rồng ngâm vang dài trên đỉnh núi A Nhĩ Mạn Tư. Khi hai luồng ánh sáng hội tụ thì cả dãy núi A Nhĩ Mạn Tư cũng nhanh chóng sáng bừng lên.

Sau một khắc, Trần Tư Tuyền nhìn thấy Cơ Động với thần thái sung mãn bay lên. Đôi cánh khổng lồ mở ra, cả người cứ như vậy lơ lửng ở giữa không trung. Ở trước ngực hắn, vầng sáng trắng bạc của Hỗn Độn Châu càng thêm chói mắt. Mà quan trọng nhất chính là thể tích của nó so với trước kia ít nhất cũng tăng lên gấp đôi.

Trên người Cơ Động lưu chuyển một tầng quang thải kỳ dị, khi hắn lơ lửng trong không trung, tựa hồ như bản thân hắn cũng đã trở thành một bộ phận của thiên địa. Trên bầu trời, mặt trời và mặt trăng đều trở thành khung cảnh sau lưng hắn.

Thiên tượng dần dần khôi phục lại bình thường, Cơ Động từ trên trời hạ xuống gần đó. Trần Tư Tuyền thấy rõ ràng, Âm Dương Miện trên đỉnh đầu Cơ Động đã xảy ra biến hóa về chất.

Lục quan biến thành Thất quan, trên đỉnh mặc dù chỉ có nửa viên tinh thể lóng lánh. Nhưng chính điều này đã tượng trưng cho Cơ Động rốt cục tiến vào cấp bậc Thất quan. Hắn năm nay mới bao nhiêu? Vẫn chưa tới hai mươi hai tuổi mà. Thế mà đã thuận lợi đột phá Thất quan, từ Thiên sĩ tiến cấp Thiên sư. Huống chi, hắn còn hấp thu tinh hạch của Tam Túc Kim Ô, bản thân thu hoạch được rất nhiều chỗ tốt, không phải cấp bậc có thể so sánh được. Trần Tư Tuyền như phảng phất thấy được thiên tài trước kia đã trở lại.

Trần Tư Tuyền phán đoán vô cùng chính xác, thiên tượng bị dẫn động là bởi vì bản thân Cơ Động đột phá sau khi hoàn toàn hấp thu tinh hạch. Một khỏa tinh hạch thần thú mang đến cho Cơ Động thứ tối trọng yếu không phải là gia tăng ma lực từ cấp 67 tăng lên đến 71, trực tiếp đột phá bình cảnh cấp 70. Mà quan trọng hơn nữa chính là dưới sự điều chỉnh của Hỗn Độn Châu, bỏ qua đặc tính của Tam Túc Kim Ô. Cơ Động đã chính thức có được năng lực câu thông cùng nhật nguyệt. Chính tại đỉnh núi A Nhĩ Mạn Tư này, Cơ Động vừa hoàn thành một lần thăng hoa của mình. Nhưng từ trên mặt hắn, Trần Tư Tuyền lại không thấy có một tia sung sướng nào cả.

Thực lực có mạnh hơn nữa thì thế nào? Không có Liệt Diễm ở bên cạnh thì điều này còn có ý nghĩa gì đâu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.