Thanh âm rung chuyển dần dần lớn lên, xa xa đã có thể chứng kiến bụi mù cuồn cuộn bốc lên, nhanh chóng phóng tới phía này. Nhìn đám bụi đất nồng đậm kia, Cơ Động không khỏi nhíu mày, tay phải vẽ một vòng, một tầng kim quang nhàn nhạt bốc lên, đem thân thể chính mình cùng với Liệt Diễm bao phủ vào bên trong.
Tầng kim quang cũng không quá mức sáng chói, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, nếu không nhìn kỹ cũng không thể nào nhận ra. Tầng kim quang này chính là Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa ngưng tụ mà thành, đừng nói là một chút bụi đất tung bay, cho dù là mũi tên bằng kim chúc chạm phải, cũng sẽ nhanh chóng tan ra.
Đại đội nhân mã kia lúc này đã phóng đến. Thị lực Cơ Động vô cùng tinh tường, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra, đội nhân mã này ít nhất cũng hơn hai ngàn người. Mỗi người đều cưỡi chiến mã cao to. Hơn một trăm người cưỡi ngựa phía trước không ngờ đều là ma sư. Nhất là mấy người dẫn đầu, thực lực thậm chí khiến cho hắn cũng phải giật mình.
Những người này đều mặc áo giáp. Áo giáp của đám ma sư thì đủ loại kiểu dáng, quần áo cũng không hoàn toàn giống nhau, hiển nhiên cũng không phải là một chi quân đội. Nhưng đám tuấn mã dưới chân bọn họ thì mặc dù đang phóng nhanh, nhưng vẫn cực kỳ chỉnh tề, hiển nhiên đều đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc. Đội nhân mã còn chưa đến, nhưng đã có một cỗ khí tức nồng đậm ập mặt mà đến. Chỗ duy nhất giống nhau của bọn họ, chính là trên cánh tay phải của mỗi người đều có mang một cái băng tay. Trên cái băng tay lóe ra kim quang sáng choang, thêu hình một con chim ưng, có hình dạng đang giương cánh bay lên. Phần còn lại của băng tay đều là những đường thêu màu trắng và màu lam.
Hai ngàn đầu chiến mã phóng đi, khí thế cực kỳ kinh người, trong nháy mắt đã phóng ngang trước mặt Cơ Động và Liệt Diễm, ầm ầm lao qua. Khói bụi bốc lên mù mịt, cả con đường quan đạo biến thành một mảnh bụi đất mênh mông.
Bất quá, những người đi đường hai bên cũng không có một ai hé răng phát ra một câu oán giận nào. Thậm chí mọi người cũng không ai dám ngẩng đầu lên xem. Mãi đến khi hơn hai ngàn người kia phóng qua hết, mới có người thấp giọng mắng vài câu.
Bụi mù dần tan đi, tầng kim quang nhạt trên người Cơ Động cũng tan mất. Sau khi lĩnh ngộ Linh Hồn Chi Hỏa, năng lực khống chế của hắn đối với hỏa diễm của mình có thể nói là cực kỳ ảo diệu. Không hề có bất cứ tia bụi đất nào có thể lọt qua được cái lồng kim quang lúc nãy. Trong mắt toát ra vẻ nghi hoặc, Cơ Động nói:
- Đám người kia không biết là ai, sao lại có thể kiêu ngạo đến như thế. Chỉ khoảng hai ngàn người, nhưng lại có hơn trăm tên ma sư. Số lượng chiến sĩ thì không tính làm gì, nhưng hơn trăm tên ma sư này thì lại đủ tương đương với một phân hội ma sư ở một toàn thành lớn. Hơn nữa trong đó còn có mấy người có thực lực hơn Lục Quan nữa. Đông Mộc Đế Quốc trong Ngũ Đại Đế Quốc cũng chỉ được xem là một quốc gia nhỏ yếu nhất, nhưng không ngờ trên đường quan đạo cũng có thể tùy tiện nhìn thấy được một chi thế lực mạnh như vậy sao?
Liệt Diễm cũng không có mở miệng, Cơ Động cũng không hiểu rõ lắm. Hắn đã biết bao nhiêu năm nay không có đi lại trên thế giới bên ngoài, làm sao có thể biết rõ được mọi chuyện chứ.
- Kim Ưng Thương Hội càng ngày càng lộng hành. Ỷ vào có Thiên Lộc Thân Vương chống lưng, căn bản không xem dân chúng mọi người ra cái gì. Giống trống khua chiêng chạy như điên trên đường quan đạo, đụng chết người thì sao bây giờ?
Đang lúc Cơ Động còn đang nghi hoặc, thính giác linh mẫn của hắn chợt nghe được một gã trung niên nhân đang đi trên đường gần đó oán giận nói một câu. Kéo tay Liệt Diễm, Cơ Động bước tới mấy bước:
- Vị đại thúc này, xin chào ngài. Vừa rồi ta nghe ngài nói Kim Ưng Thương Hội gì gì đó, là có chuyện gì thế?
Trung niên nhân kia vừa nghe Cơ Động hỏi thăm, trên mặt nhất thời toát ra vẻ khiếp đảm:
- Cái gì mà Kim Ưng Thương Hội, ta đâu có nói gì đâu. Ta còn việc bận, xin chào.
Nói xong hắn vội vã bỏ đi.
Cổ tay Cơ Động lật lên một cái, trong lòng bàn tay đã có thêm một đồng Kim tệ:
- Đại thúc, ta cũng không có ý gì cả, chỉ muốn biết đến tột cùng là ai lại kiêu ngạo như thế mà thôi. Giữa ban ngày ban mặt lại dám phóng như bay trên đường quan đạo, nhìn qua cũng không phải là binh lính của đế quốc.
Tiền mặc dù cũng không phải là vạn năng, nhưng ở rất nhiều trường hợp nó có tác dụng vô cùng hiệu dụng. Trung niên nhân nhận lấy đồng Kim tệ, sắc mặt nhất thời trở nên ngưng trọng rất nhiều, len lén nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai chú ý đến bên này, lúc này mới hạ giọng nói:
- Kim Ưng Thương Hội rất khó đụng đến a! Nhìn bộ dáng các ngươi, chắc cũng không phải là người của Đông Mộc Đế Quốc chúng ta. Trong Đông Mộc Đế Quốc, Kim Ưng Thương Hội là thương hội lớn nhất. Chống lưng phía sau nó chính là đệ đệ ruột của đương kim Đông Mộc hoàng đế, Thiên Lộc Thân Vương. Bọn họ dựa vào Thiên Lộc Thân Vương che chở, đã là ra không ít chuyện khiến người khác oán hận. Bọn họ đặc biệt tìm sinh ý trong tầng lớp quý tộc, cực kỳ khi dễ những bình dân bá tánh như chúng ta. Lần này bọn họ xuất động nhiều người như vậy, cũng không giống như đang bảo hộ hàng hóa gì cả, khẳng định là có chuyện chẳng lành rồi. Đám khốn kiếp này so với thổ phỉ càng đáng sợ hơn mấy phần. Lừa đảo, cướp bóc vô số, trước giờ chưa từng biết nói lý lẽ là gì. Thế giới này nhìn qua thì hòa bình, nhưng đối với bình dân chúng ta mà nói, cuộc sống càng ngày càng khó khăn hơn a.
Quý tộc? Nghe được hai chữ này, Cơ Động theo bản năng nhíu mày, hắn đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ, lúc trước Vân Thiên Cơ đã bị đám quý tộc hãm hại như thế nào. Nếu không phải lúc đó gặp được mình, e rằng hiện tại đã hóa thành một đống tro cốt rồi. Xem ra, tình huống như thế này cũng không phải chỉ ở một quốc gia cá biệt nào đó, mà là tồn tại trong hầu hết các quốc gia trên đại lục.
Tạm biệt trung niên nhân kia, Cơ Động là Liệt Diễm tiếp tục lên đường. Tuy rằng cực kỳ bất mãn đối với bất công của xã hội, nhưng lúc này Cơ Động có Liệt Diễm làm bạn, cũng không quá bận tâm đến chuyện đó.
Con đường nào cũng có lúc đến đích, hưởng thụ cảm giác cùng đồng hành với Liệt Diễm được thêm hai canh giờ nữa, bọn họ đã đi đến một mảnh rừng rậm rộng lớn. Đường quan đạo tiếp tục vòng qua mảnh rừng rậm kia, mà màu xanh biếc hiện lên trước mắt, khiến cho người khác cảm nhận một loại cảm giác rung động mãnh liệt, đó là cực kỳ diễm lệ, choáng đầu sinh cơ dâng trào. Dù cho còn chưa chân chính tiến vào trong mảnh rừng rậm, nhưng mà sinh mệnh khí tức nồng đậm ập tới cũng khiến cho Cơ Động nhịn không được hít thở sâu một trận. Giống như lời Liệt Diễm nói vậy, ở bên trong rừng rậm, ma sư Hỏa thuộc tính cũng đồng dạng nhận được rất nhiều chỗ tốt. Bất quá cặp mày Cơ Động rất nhanh nhíu lại, bởi vì hắn chứng kiến, cách đó không xa, có vô số tiếng ngựa hí vang bên ngoài cánh rừng. Còn có gần trăm người đang canh giữ gần đó, từ những băng tay trên tay bọn họ, đúng là người của Kim Ưng Thương Hội. Hơn nữa bên ngoài mảnh rừng rậm đã là một mảnh hỗn độn, cây cỏ bị đạp nát hết. Hiển nhiên là đã có một đại đội nhân mã vừa tiến vào trong đó. Xem ra mục tiêu của Kim Ưng Thương Hội chính là Sinh Mệnh Chi Sâm. Bọn họ kéo nhiều người vào trong đó để làm gì chứ?
Liệt Diễm tự nhiên nhìn thấy sự nghi hoặc trong ánh mắt Cơ Động, mỉm cười nói:
- Chúng ta cứ vào xem sao, tự nhiên sẽ rõ ràng thôi.
Cơ Động lắc đầu, nói:
- Bỏ đi. Chúng ta cứ đi trên đường quan đạo tiếp vậy.
Hắn từ trước đến giờ cũng không phải là người sợ phiền phức. Tuy rằng Kim Ưng Thương Hội có không ít cao thủ, nhưng cũng chưa đủ để hắn đặt vào mắt. Nhưng mà, hiện tại bên cạnh hắn lại còn có Liệt Diễm. Vì bảo vệ tốt cho Liệt Diễm, hắn thà là bỏ qua sự hiếu kỳ của mình.
Liệt Diễm giữ chặt tay Cơ Động, đứng lại không bước tiếp nữa: Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
- Tiểu Cơ Động, nếu nguyên nhân vì ta mà khiến cho ngươi thay đổi tính tình, đó cũng không phải là chuyện mà ta muốn chứng kiến. Tuy rằng ta không thể vận dụng ma lực, nhưng cũng không phải yếu đuối nhu nhược đâu. Nếu đã là đi du ngoạn, tự nhiên phải gặp phải đủ hết tất cả mọi chuyện. Những điều này cũng là kinh nghiệm tốt cho ngươi. Chúng ta đi đi.
Nói xong, Liệt Diễm kéo tay Cơ Động, hướng về phía Sinh Mệnh Chi Sâm đi tới.
Đúng lúc này, một âm thanh không mấy thiện cảm chợt từ bên cạnh vang lên:
- Đứng lại, Kim Ưng Thương Hội đang làm việc, những kẻ không liên qua cút chỗ khác.
Hơn mười tên tráng hán đeo băng tay của Kim Ưng Thương Hội phóng tới, cản đường của Cơ Động và Liệt Diễm. Mặc dù trên người bọn họ cũng không có ma lực ba động, nhưng nhìn bộ dáng mỗi người ai ai cũng là hung thần ác sát cả.