Âm Dương Miện

Chương 176: Bắt đầu mới




Đối mặt với Cơ Vân Sinh, Cơ Động đáp lại cực kỳ quyết liệt, lại lạnh như băng, không có nửa phần chừa lại đường lui. Không phải vì cái gì khác, mà chỉ vì những bi thảm trước đây chủ nhân của thân thể này đã từng gặp phải. Hắn biết rõ, bất luận khối thân thể này trước khi bị mình chiếm lấy có thân thế như thế nào, chỉ có thể khẳng định một điều, linh hồn của Cơ Động đã chết rồi, nếu không phải được linh hồn của mình chiếm được, chỉ sợ lúc này thân thể cũng chỉ còn là một bộ xương khô mà thôi.

Bất luận Cơ Vân Sinh có gì để giải thích, Cơ Động đều không muốn nghe nữa. Bất luận phát sinh chuyện gì, trẻ con cũng là vô tội, mà theo trí nhớ của Cơ Động để lại cho hắn, từ lúc năm tuổi, hắn cũng đã biến thành một cô nhi, chỉ có thể dựa vào ăn xin nơi đầu đường xó chợ mà sống. Chỉ riêng một điểm này, hắn liền không có bất cứ hảo cảm gì đối với Bình Đẳng Vương. Cơ Vân Sinh nào đâu biết rằng, Cơ Động chân chính đã chết rồi, hiện tại mặc dù hắn nhìn đến là thân thể Cơ Động, nhưng linh hồn lại là của một đời Tửu Thần Lý Giải Đống đến từ thế giới khác.

Nghe những gì Cơ Động nói, sắc mặt Cơ Vân Sinh không khỏi đại biến, nếu không phải có mặt Âm Triêu Dương, Âm Chiêu Dung ở đây, với thân phận Bình Đẳng Vương của hắn, chỉ sợ đã trực tiếp phát tác rồi. Nhưng mà lúc này hắn cũng chỉ có thể ẩn nhẫn mà thôi. Từ việc sau khi Cơ Trường Tín nghe xong những gì Âm Triêu Dương nói sắc mặt đại biến, đến việc hai vị Chí tôn cường giả không ngại cùng với Trung Thổ Đế Quốc đối địch chỉ vì hắn, có thể hiểu được Cơ Động quan trọng đến mức nào.

- Cơ Động, ta biết trước đây ngươi đã chịu không ít thống khổ. Nhưng mà chảy xuôi trên người của ngươi chính là máu tươi của Cơ gia. Ta có thể khẳng định, ngươi chính là thành viên của nhất mạch Cơ gia. Ta chính là ông nội thân sinh của ngươi a!

- Ông nội thân sinh?

Thần sắc Cơ Động vốn đã lạnh như băng, cũng không muốn tiếp tục dây dưa với hắn, nhưng mà, khi nghe đến nhưng lời này của Cơ Vân Sinh, quang mang trong mắt hắn nhất thời choáng đầy khí tức thô bạo.

- Ngươi là ông nội thân sinh của ta? Ta nói cho ngươi biết, Cơ Động sớm đã chết từ lâu rồi, ở mười năm trước khi bị các ngươi vứt bỏ cũng đã chết rồi. Ngươi là ông nội thân sinh của ta? Như vậy, ta hỏi ngươi, lúc ta ở bên hè phố ăn xin, ngươi ở nơi nào? Lúc ta ăn không đủ no, ngươi ở nơi nào? Lúc ta áo mặc không đủ che thân, ngươi ở nơi nào? Lúc ta bị người khác chê cười là phế vật Âm Dương Cân Bằng, vị ông nội thân sinh Bình Đẳng Vương điện hạ này lại an hưởng vinh hoa phú quý. Ngươi chưa bao giờ nhớ đến đứa cháu nội Cơ Động này a. Ta nói cho ngươi biết, chảy xuôi trên người ta, không phải là máu tươi của nhất mạch Cơ gia các ngươi, mà là máu tươi của chính ta. Máu của ta ít nhất là nóng, tràn đầy ân nghĩa, mà cái dòng máu các ngươi gọi là nhất mạch hoàng thân quốc thích cao cao tại thượng kia, chẳng qua là một loại máu tươi lạnh như băng mà thôi. Đối với các ngươi mà nói, trong lòng ta chỉ có một sự thù hận.

Mọi người có mặt ở đây, không ai không phải là cường giả, Cơ Động lúc này mười lăm tuổi, thế nhưng những lời hắn nói y như chém đinh chặt sắc, tràn ngập lực lượng, ngay cả Cơ Vân Sinh một câu cũng không thể trả lời. Sắc mặt của vị Chí tôn cường giả một đời Bắc Đẩu Cơ Trường Tín đang phiêu phù trong không trung cũng đã khó coi vô cùng, thế nhưng ngay cả một câu cũng không thể trả lời.

Thắng Quang Âm Triêu Dương nhìn Cơ Động, khẽ gật gật đầu, quay sang Cơ Trường Tín nhàn nhạt nói:

- Trường Tín huynh, những lời đứa nhỏ này nói ngươi cũng đã nghe rồi. Nếu như đã tìm được Cơ Động về, mọi chuyện hôm nay xem như bỏ qua. Khiến cho quý quốc gặp phiền toái, hiện tại ta hướng mọi người xin lỗi. Đơn giản hiện tại cũng không gây ra cho quý quốc bất cứ tổn thất gì. Đương nhiên chúng ta cũng sẽ cấp cho quý quốc một cái công đạo. Chiêu Dung, từ giờ trở đi, ngươi rời khỏi Thiên Can Học Viện vậy. Chúc Dung, Chúc Diễm, Phất Thụy các ngươi cũng như vậy luôn đi. Hỏa Hệ Đổng Sự tại Thiên Can Học Viện, để cho Nam Hỏa Đế Quốc một lần nữa phái sang đi. Nếu như Thiên Can Học Viện không muốn chứa Hỏa Hệ chúng ta nữa, như vậy ta cũng có thể đại biểu cho Nam Hỏa Đế Quốc để cho Hỏa Hệ rời đi.

- Không được.

Cơ Trường Tín vội vàng cao giọng nói, nếu như Hỏa Hệ thật sự rời khỏi Thiên Can Học Viện, như vậy, cái học viện đứng đầu đại lục này, học viện vì phục vụ cho Thánh Tà Chiến Trường mà sinh ra này chỉ sợ cũng phải thật sự giải tán:

- Triêu Dương huynh, thật ra cũng không cần phải như thế, chuyện này cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Âm Triêu Dương lắc lắc đầu:

- Trường Tín huynh, bất luận nói thế nào, Cơ Động cũng đã đánh chết Hoàng Thái Tôn của quý quốc, mặc dù là trong tình huống tỷ thí, nhưng mà dù sao cũng đã xúc phạm đến danh dự của quý quốc. Nếu như Thiên Can Học Viện vẫn còn chịu dung hạ được Hỏa Hệ chúng ta, như vậy Hỏa Hệ vẫn sẽ tiếp tục xuất lực. Chuyện hôm nay đến đây là chấm dứt, chúng ta cũng cáo từ.

Sắc mặt Cơ Trường Tín thật sự có chút khó coi, những người khác lại càng không nói được lời nào. Đứng ngoài nghe, tựa hồ như Âm Triêu Dương nói rất có đạo lý, nhưng mà, điều kiện tiên quyết phải là Cơ Động bình an vô sự trở về mới được. Mọi người nhớ rõ, từ trước đến giờ, vị Thắng Quang Miện Hạ này thế nhưng cũng chưa từng phản đối việc Âm Chiêu Dung muốn ra tay hủy diệt cả một tòa thành thị a!

Cái gì là đạo lý? Theo như bọn họ đánh giá, thực lực tuyệt đối chính là đạo lý.

Đối diện với hai vị Chí tôn cường giả, Cơ Trường Tín còn có thể nói gì nữa? Hắn chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu, nói với Âm Triêu Dương:

- Triêu Dương huynh, xin yên tâm, địa vị của Hỏa Hệ trong Thiên Can Học Viện vĩnh viễn cũng không thay đổi, chuyện này ta có thể cam đoan với ngươi.

Âm Triêu Dương gật gật đầu:

- Như vậy tốt rồi. Chúng ta đi.

Nói xong, hắn khẽ phất tay một cái, Thập Giai Hỏa Long Vương khẽ đập cánh bay thẳng lên trời, tốc độ cũng không mau lắm, nhưng mà, ngay khi thân hình của con Siêu cấp ma thú này vừa động, mây đen trên bầu trời tự động tách ra, lộ ra một mảnh không trung đỏ bừng, khí thế đại thịnh, thiên địa biến sắc. Phàm những ai thấy được một màn này, đều khắc sâu trong lòng một màn trước mắt. Cho dù là Đinh Hỏa Thần Thú Đằng Xà cũng không có bay đi trước, mặc dù về mặt cấp bậc thì nó rất cao, thế nhưng có thêm Âm Triêu Dương ở đây, ngạo khí của nó cũng không khỏi phải thu liễm lại.

Đây chính là thực lực. Thực lực của một đời chí tôn cường giả.

Âm Chiêu Dung bay ngay sát theo đó. Đằng Xà vừa chở bà ta vừa chở luôn Cơ Động, kế đó mới là hai huynh đệ Chúc Dung, Chúc Diễm cùng cỡi Hỏa Long Cửu Giai, cuối cùng mới đến phiên Lôi Đế Phất Thụy. Trước khi bọn họ rời đi, cũng không nhịn được quay đầu nhìn về Thiên Can Học Viện, nơi bọn họ đã từng sống qua nhiều năm. Lúc này mới nhanh chóng bay đi.

Nhìn theo bọn họ lần lượt rời đi, thần sắc của Bắc Đẩu Cơ Trường Tín lại có vẻ thập phần lạnh lùng. Đám người của Trung Thổ Đế Quốc cũng không ai nhìn ra tâm tình hiện tại của vị Chí tôn cường giả này.

Chậm rãi hạ xuống mặt đất, không đợi Cơ Trường Tín mở miệng, Cơ Minh Tuyên đứng một bên đã chạy tới:

- Đại ca, chẳng lẽ lại bỏ qua như vậy hay sao? Dật Phong là người thừa kế hoàng thất duy nhất, nam nhân duy nhất cuối cùng kế thừa huyết mạch trực hệ hoàng thất. Chẳng lẽ để cho nó chết vô ích như vậy sao?

Cơ Trường Tín lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt lại chuyển sang phía Hoàng đế Cơ Vân Sinh của Trung Thổ Đế Quốc:

- Các ngươi dạy ra con cháu thật xuất sắc. Với thân phận của Âm Triêu Dương, Âm Chiêu Dung, lại còn đặt điều nói dối hay sao? Minh Tuyên, ngươi cũng dám giấu diếm ta nguyên nhân phát sinh mọi chuyện. Không bỏ qua như vậy, ngươi muốn làm thế nào? Đại danh Âm Triêu Dương chẳng lẽ ngươi còn chưa rõ sao? Năm đó khi tiến hành cuộc tỷ thí giữa mười người có được chuyên chúc danh hiệu, hắn là người duy nhất không một cường giả nào dám khiêu chiến. Hơn năm mươi năm nay, trong số những Chí tôn cường giả, có thể đối diện với hắn, cũng không quá ba người. Cho dù hôm nay cũng chỉ có một mình hắn ở đây, cũng không phải ta có khả năng ngăn cản. Muốn báo thù, ngươi trước hết nên nghĩ đến thực lực của mình đã. Về việc xử lý chuyện này, các ngươi làm ta vô cùng thất vọng. Âm Triêu Dương có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, đã là nể mặt ta lắm rồi. Sao ngươi không lo lắng chuyện không còn hai huynh đệ Chúc Dung, Chúc Diễm, Thiên Can Học Viện sẽ tổn thất như thế nào?

Sắc mặt Cơ Minh Tuyên âm trầm bất định, nhưng đối mắt với Cơ Trường Tín, hắn thật sự không dám phác tác. Bản thân Cơ Vân Lộc tuy rằng là Đế vương, nhưng lúc này cũng chỉ có thể nắm chặt hai tay, không dám có chút phản bác nào. Ánh mắt Cơ Vân Sinh chuyển sang Cơ Vân Sinh, hàn quang trong mắt đại thịnh:

- Vân Sinh, ngươi đi theo ta. Về chuyện của Cơ Động, nếu như ngươi không thể cấp cho ta một lý do thỏa đáng, chức Bình Đẳng Vương này của ngươi cũng không cần phải làm nữa. Cơ Trường Tín ta trên Ngũ Hành Đại Lục này cũng là một đời hào kiệt, hôm nay bị một đứa con cháu chỉ thẳng vào mặt mà mắng, thế nhưng chẳng có chút lý do để cãi lại. Giỏi lắm, ngươi giỏi lắm a!

Sắc mặt Cơ Vân Sinh trắng bệch nhìn Cơ Trường Tín, thân là cháu nội, hắn biết rõ, hiện tại ông nội mình đã thực sự nổi giận.

Mặc dù lúc này hai huynh muội Âm Triêu Dương, Âm Chiêu Dung đã rời đi, thế nhưng trong hoàng cung của Trung Thổ Đế Quốc cũng vẫn như trước là một mãnh bão nổi. Bất luận trong lòng bất mãn đến như thế nào, Cơ Minh Tuyên cũng chỉ có thể ẫn nhẫn mà thôi. Cho dù tu vi của hắn còn cách cấp bậc Chí tôn cường giả có một đường nhỏ mà thôi, nhưng mà, chỉ một đường chênh lệch nhỏ nhoi này lại làm cho hắn ngay cả tư cách mở miệng trả lời cũng không có.

Hỏa Long Vương, Đinh Hỏa Thần Thú Đằng Xà, Cửu Giai Hỏa Long, Bát Giai Tử Lôi Diệu Thiên Long, bốn đại ma thú phi hành trên không trung, mặc dù tốc độ cực nhanh, nhưng ngồi trên lưng chúng nó thế nhưng cũng không cảm nhận được nửa phần gió thổi.

Vì để không kinh động đến mọi người bên dưới, theo sự dẫn dắt của Âm Triêu Dương, bốn đại thần thú đều bay cao trên không trung, từ bên dưới rất khó có thể nhìn thấy.

Trong nháy mắt đã bay ra khỏi Trung Nguyên Thành, lúc này vẻ mặt Âm Chiêu Dung đã vô cùng tươi cười, không còn chút nào bộ dáng trợn mắt nhíu mày, chuẩn bị hủy diệt cả một tòa thành thị như lúc trước nữa.

- Sư mẫu, vì chuyện của ta, ngài và sư phụ…

Cơ Động lúc này đã chuyển sang ngồi trước mặt Âm Chiêu Dung, từ trên thân Đằng Xà tản mát ra từng luồng khí tức Cực Hạn Âm Hỏa làm cho hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.

Âm Chiêu Dung cười nói:

- Tiểu Động Động, với sư mẫu còn nói lời khách khí làm gì. Đừng nói ngươi chính là hy vọng tương lai của Hỏa Hệ chúng ta, cho dù ngươi chỉ là đệ tử của chồng ta thôi, chúng ta cũng không để cho người ta dễ dàng tổn hại đến ngươi được. Bất quá, khi nãy có một câu ngươi nói không đúng a. Ai nói ngươi là cô nhi chứ? Chẳng lẽ, ngươi và sư phụ, sư mẫu cũng không phải là người một nhà sao?

Cơ Động quay đầu nhìn về phía Âm Chiêu Dung, môi mím lại thật chặt. Hắn cũng sẽ không nói lời cảm kích gì, nhưng ánh mắt của hắn đã đem tất cả tâm tình của mình nói hết cho vị Thái Ất Chí tôn này.

Âm Chiêu Dung vỗ vỗ bả vai của Cơ Động:

- Được rồi, Tiểu Động Động, chuyện gì cũng không cần phải nói nữa. Lần này vận khí của ngươi coi như cũng không tệ, cũng không bị đám gia hỏa của Trung Thổ Đế Quốc làm hại. Nếu như lúc trước ta mang theo ngươi cùng đi, có lẽ cũng sẽ không phát sinh ra nhiều chuyện như vậy.

Đúng lúc này, Hỏa Long Vương đang phi hành ở phía trước đột nhiên ngừng lại, ba đầu ma thú bay phía sau cũng lần lượt ngừng lại.

Hai mắt Âm Triêu Dương lúc này đã lại nhắm lại, nhàn nhạt nói:

- Chúc Dung, ngươi và Chúc Diễm quay về Nam Hỏa Đế Quốc xử lý chuyện lần này, lực chọn người thích hợp đưa vào Thiên Can Học Viện, thay thế vị trí của ngươi. Tuy rằng lần này chúng ta gây ra chuyện lớn trong Trung Thổ Đế Quốc, nhưng sự tình của Thiên Can Học Viện cũng rất qaun trọng. Không được vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn. Các ngươi cứ tạm thời ở lại Nam Hỏa Đế Quốc, thành lập nên một Học Viện Hỏa Hệ. Chúc Dung, ngươi cứ làm viện trưởng, tuyển lựa những nhân tài của Nam Hỏa Đế Quốc.

- Vâng, sư phụ.

Bình thường khi Chúc Dung và Âm Chiêu Dung ở chung với nhau, rất thường xuyên tranh cãi, thế nhưng khi đối mặt với Âm Triêu Dương, hắn lại giống như một đứa nhỏ vô cùng ngoan ngoãn.

Chúc lão nhị lại khẽ nhăn mặt như muốn nói gì đó, nhưng nhìn Âm Triêu Dương một cái lại thôi, cũng không dám mở miệng.

- Chúc Diễm, ngươi có chuyện gì muốn nói?

Âm Triêu Dương tuy rằng cũng không có mở mắt ra, nhưng tựa hồ vẫn có thể khống chế được hết thảy mọi chuyện phát sinh xung quanh. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Chúc Diễm cười hắc hắc, nói:

- Sư phụ, người xem, huynh đệ Cơ Động của ta cũng đã tìm được rồi, nhưng hiện tại dù sao thực lực của hắn cũng còn chưa đủ, ta định chế tạo cho hắn một bộ vũ khí ma lực. Hơn nữa, nhiều năm như vậy không được gần gũi ngài, ta cũng muốn được nghe ngài dạy bảo thêm. Ngài có thể cho ta cùng đi chung với ngài được không?

Trên mặt Âm Triêu Dương toát ra một tia cười nhẹ:

- Ngươi từ khi nào có lòng cầu tiến như vậy, tưởng ta không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì sao? Muốn nhờ Cơ Động sử dụng Cực Hạn Song Hỏa giúp ngươi luyện chế vũ khí ma lực đúng không?

Chúc Diễm xấu hổ nói:

- Sư phụ mắt sáng như sao, không có chuyện gì gạt được ngài cả.

Âm Triêu Dương suy nghĩ trong chốc lát, nói:

- Vậy ngươi cứ việc đi theo vậy. Ngươi chuyển sang Tử Lôi Diệu Thiên Long của Phất Thụy đi. Chúc Dung, nếu như Nam Hỏa Đế Quốc xảy ra chuyện gì, liền mở ra quyển trục này.

Vừa nói xong, một đạo kim quang nhàn nhạt chợt hiện lên, trong tay Chúc Dung đã có thêm một vật, là một cái quyển trục màu vàng nhỏ, chiều dài chỉ khoảng một gang tay.

Chúc Dung cũng không có hỏi thêm gì nữa, chỉ là quay sang liếc mắt nhìn về phía Âm Chiêu Dung một cái. Âm Chiêu Dung cười hắc hắc, nói:

- Thế nào? Lão đầu tử chết tiệt, không nỡ xa ta à?

Trước mặt Âm Triêu Dương, Chúc Dung cũng không dám phác tác, trừng mắt nhìn Âm Chiêu Dung liếc mắt một cái, quay sang Cơ Động nói:

- Cơ Động, lần này ngươi theo sư tổ tu luyện, mọi việc lấy sức khỏe là chính, chớ nóng lòng cầu tiến mà nguy hiểm.

Bình thường trên người Chúc Dung toát ra là khí tức uy nghiêm, thế nhưng lúc này Cơ Động rõ ràng từ trong mắt hắn thấy được quang mang hiền lành sáng rọi:

- Sư phụ, ta biết rồi.

Chúc Dung hài lòng gật gật đầu, quay sang từ biệt Âm Triêu Dương. Chúc Diễm thì lại cao hứng phấn chấn nhảy phốc lên, dừng lại trên lưng Tử Lôi Diệu Thiên Long, ngồi ngay ngắn sau lưng Phất Thụy. Chúc Dung lúc này mới chỉ huy đầu Cửu Giai Hỏa Long dang rộng hai cánh, hướng phương Nam mà bay đi.

Âm Triêu Dương nhàn nhạt nói:

- Chúng ta cũng đi thôi.

- Sư tổ, đợi một chút, ta còn có chuyện cần phải xử lý.

Cơ Động đột nhiên mở miệng.

- Sao? Chuyện gì?

Âm Triêu Dương bình tĩnh hỏi.

Cơ Động nói:

- Ta có một người bạn đang chờ ta ở Thiên Cơ Thành. Lần này nhờ có hắn ta mới có thể ngăn cản được người của Trung Thổ Đế Quốc truy sát. Trong đó có một gã ma sư truy sát còn đang bị chúng ta giam cầm ở nơi đó. Hiện tại mọi chuyện nếu đã chấm dứt, cũng nên đem người kia thả ra.

Âm Triêu Dương nói:

- Ngươi nhờ Phất Thụy lo chuyện này đi. Phất Thụy, Chúc Diễm, các ngươi đi xử lý chuyện này, sau đó đến Đông Hải gặp lại chúng ta. Nơi ta ở các ngươi cũng biết rồi.

Khó khăn lắm mới gặp được Cơ Động, hắn hiển nhiên không có ý để cho Cơ Động thoát khỏi tầm mắt của mình nữa.

Cơ Động mô tả lại cho Phất Thụy và Chúc Diễm bộ dáng của Diêu Khiêm Thư. Vốn còn lại năm người lại một lần nữa tách ra. Hai huynh đệ Âm Triêu Dương, Âm Chiêu Dung đồng thời cỡi hai đại thần thú mang theo Cơ Động bay thẳng về phía Đông. Còn Phất Thụy và Chúc Diễm thì cưỡi Tử Lôi Diệu Thiên Long bay về phía Thiên Cơ Thành ở phía Đông Bắc.

Lần này Cơ Động từ Nặc Đinh Sâm Lâm chạy về, lộ trình vốn chỉ cần có ba ngày, nhưng bởi vì lần đầu tiên cấp tốc phi hành trên không trung, lại thêm sau một trận chiến cùng với Hoàng Lê Minh và Mậu Thổ Thiên Sĩ tiêu hao quá nhiều, khiến cho hắn không thể đạt được tốc độ dự đoán. Hơn nữa trên đường về lại gặp phải mấy đầu Phi Hành ma thú làm phiền, khiến cho hắn mất đến năm ngày, ngay tại thời khắc mấu chốt nhất mới về đến Trung Nguyên Thành, tránh cho một trận chiến sinh linh đồ thán. Ngay khi vừa mới tiến vào Trung Nguyên Thành, hắn liền chứng kiến được trong không trung một cảnh cả đời không thể quên được. Bốn đại ma thú, năm đại cường giả, chỉ như thế đã áp chế toàn bộ cường giả của đế quốc đứng đầu đại lục. Cái này, chính là thực lực a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.